Được ra đời từ quyết định số 02/ QĐ – VCVN, ngày 20 /10/ 2013, do giám đốc TT UNESCO Nghiên cứu Văn chương Việt Nam ký với sự phê chuẩn của Ban lãnh đạo Liên hiệp các Hội UNESCO Việt Nam.
CLB là nơi gặp gỡ, trao đổi các sáng tác về thơ Lục bát, với định hướng giữ gìn nét truyền thống của một thể thơ truyền thống, tuy nhiên cũng chấp nhận sự đổi mới với những cách ngắt câu, xuống dòng đầy sáng tạo. Bên cạnh đó sự đổi mới trong ngôn ngữ sẽ làm thơ lục bát mang giá trị về nghệ thuật. Tuy nhiên không vì đổi mới mà buông thả cái hồn cốt đã làm nên một thể thơ lục bát mềm mại, duyên dáng và nhẹ nhàng.
CLB sinh hoạt thường kỳ một tháng một lần vào thứ ba tuần thứ 3 trong tháng, ở số 56/5 đường Nguyễn Thông, Q3.
Hiện nay, Ban chủ nhiệm gồm có:
- Chủ nhiệm: Nhà thơ Tâm An
- Phó chủ nhiệm Hành chánh và đối ngoại: Nhà thơ Thu Ba
- Phó Chủ nhiệm Tổ chức : Nhà thơ Nguyễn Minh Phước
- PCN đời sống và xã hội : Bà Nguyễn Thị Kim Mẫn
- Ủy viên Thủ Quỷ: Nhà thơ Phượng Hồng
- Ủy viên Hậu cần: Ông Hà Đình Hội
- Ủy viên truyền thông: bà Mỹ Lụa
SÁNG TÁC THÀNH VIÊN
LẮNG HỒN BÊN CỎ
Tác giả: XUÂN TRÀ
Chẳng phải vô tình em lại về đây
Ngồi bên cỏ ngắm trời mây êm ả
Triền cỏ dại dịu dàng thân yêu quá
Cứ tinh khôi trong nắng sớm, yên bình!
Chẳng phải vô tình em nhớ về anh
Nhớ nụ cười vui, hiền lành, khoáng đạt
Nhớ tâm hồn anh trăng sao bát ngát
Vòng tay ôm đầy trìu mến chân thành.
Chẳng phải vô tình em viết cho anh
Khi ngồi ngắm những mầm xanh của cỏ
Đan kết vào nhau vượt qua gian khó
Cứ khiêm cung bám đất để vươn mình.
Ngàn đời nay cỏ vẫn một màu xanh
Thu chẳng úa, không trơ cành đông đến
Không se sua, chỉ nặng tình thương mến
Đùm bọc, chở che, sức sống lạ thường!
Nhìn cỏ rung rinh trước những hạt sương
Em lại thấy lòng bồi hồi đến lạ
Dâng trào trong em nỗi niềm khó tả
Nhịp sống trôi bình dị biết bao nhường!
Có lắng hồn bên cỏ lặng thầm thương
Mới hiểu hết điều tưởng như bé nhỏ
Giữa bão táp, chỉ ước ao là cỏ
Mà kiên lòng vươn tới ước mơ xinh
Hãy cùng em về bên cỏ lặng thinh!
VƠI ĐẦY CON CHỮ
Sao cứ phải: Rằng, xế chiều ngã bóng
Rồi co ro trong mặc cảm nhìn đời
Sao cứ phải quẩn quanh điều đã cũ
Khi tự mới mình, có thể, bạn ơi!
Có phải cứ khiêm nhường là tự trói
Tự buộc mình trong những tín điều đâu
Và sáng tạo, phải chăng là đi ngược?
Khi bao điều nhân nghĩa thắm lòng nhau!
Dẫu vẫn biết người đời ưa “khụng khiệng”
Lòng rưng rưng… ta chẳng kịp cho mình
Bao dự định chắt chiu từ cuộc sống
Bao nhọc nhằn cô đọng áng thơ xinh!
Ta vắt óc, vắt tim mình… lặng lẽ
Từng giọt thơ sóng sánh hiện trong đầu
Đêm khuya khoắt chìm sâu vào giấc ngủ
Trong vơi đầy con chữ nối theo nhau!
Tác giả Thu Ba
THƯƠNG!
Một tia nắng ấm ban mai
Trở thành điểm sáng trải dài trong tim
Xua đi phẳng lặng im lìm
Chợt đâu lảnh lót tiếng chim trên cành
Bầu trời cao vút trong xanh
Mây về trắng xóa gieo lành an nhiên
Vẽ lên khuôn mặt bạn hiền
Nụ cười, ánh mắt bình yên bao người
Hành trình chiến trận ra khơi
Hải Phòng, Hà Nội chẳng rời hôm nao
Mồ hôi nhỏ giọt tuôn trào
Nụ cười vẫn sáng tự hào quê hương
Người đi lớp lớp lên đường
Ba miền hội tụ đẹp nhường câu thơ
Từng trang nghĩa thắm vô bờ
Bốn phương chung một ước mơ cho đời
Nhẹ nhàng lục bát khẽ Rơi
Góp vào sâu lắng ngọt lời yêu thương
Vượt qua khắp nẻo cung đường
Hồn thơ dân tộc vấn vương muôn lòng
Điều gì đọng lại ước mong
Mặc cho nước chảy theo dòng thời gian
Nghĩa tình vẫn thắm từng trang
Trở thành ký ức vinh quang một thời.
BUỒN ƠI
Xuân này đã khác những xuân qua
Thiếu vắng em tôi lạnh cửa nhà
Mắt biếc thuở nào giờ khép chặt
Môi hồng dạo ấy đã phôi pha
Thuyền mây bóng hạc rời trần thế
Biển khói người xưa đến Phật đà
Cảm tự hoa rơi về cội gốc
Chuông vàng khắc vọng mãi ngân nga.