Tác giả: LÃNG DU – NGUYỄN VĂN HỌC
Ta về ở lại đêm Tây Bắc
Nghe tiếng rừng thiêng gió ngược đồi
Người muôn năm trước hồn non nước
Vang bóng sông xưa núi một thời
Ta về Tây Bắc này Xuân muộn
Đường xuyên qua phố bản cô thôn
Sài Khao Mường Lát xưa Tây Tiến
Ngàn dặm lâm sơn rạo rực hồn
Lối về Bản Cát xa xôi quá
Lũng thấp đèo quanh núi chập chùng
Một thuở Mai Châu đường Tây Tiến
Tưởng còn nghe tiếng hổ dưới thung
Người lên mạn ngược sang châu Mộc
Vó ngựa dòng xuôi đến Nậm Na
Pha Đin Ô Quý Mù Cang Chải
Thác gầm sông réo gió truông qua
Núi cao núi cao dựng tháp ngà
Đỉnh trời sương bạc dốc sông Đà
Súng trận quân reo hồn tử sĩ
Pha Luông người muôn thuở can qua
Chiều đến ven bờ ngang Sông Mã
Đụm khói làng bên lãng đãng nhà
Lại nhớ năm nào người lính trận
Theo đoàn Tây Tiến bản hùng ca
Tây Bắc Tây Bắc đêm Tây Bắc
Ta về phiên hẹn chợ tình xa
Sa Pa tìm lại thời lưu luyến
Bên váy xoè áo lụa thướt tha
Em cô gái nhỏ nhà trên bản
Ta người chinh khách lạc về đây
Vụng về tay nắm bàn tay ấm
Điệu sạp chừng nghe nghiêng ngã say
Tí tách lửa cười đuôi mắt biếc
Môi nồng một nụ ấm hồn ngây
Rượu Cần Bản Lác thơm mời khách
Sơn nữ tình em cạn chén đầy
Mấy mươi năm một thời binh loạn
Người theo sông núi dặm ngàn khơi
Đêm bản tiếng khèn thương gởi nhớ
Theo bóng quân xa mãi mãi rồi
Người bên hỏi nhỏ người xưa ấy
Ta cười năm cũ đã chia phôi
Trăng muộn bây giờ đêm Tây Bắc
Mai ngược đường rong ruổi về xuôi
Bài thơ hay, thích khổ thơ cuối.
Cám ơn bạn