Truyện cực ngắn
NGUYỄN THỊ THU PHƯƠNG
Trước cửa bưu điện thành phố, một ông Tây đang điều khiển con rối dây.
Đám đông vây quanh, cuốn theo từng nhịp nhún nhảy. Tiền rơi vào lon. Rồi người ta tản đi.
Ông trở lại gốc cây, lấy ổ bánh mì, vừa ăn vừa vuốt ve con rối. Lúc này tôi mới thấy ông đã khá lớn tuổi. Mệt mỏi, không còn chút vui tươi hóm hỉnh như khi nãy.
Một chút thắc mắc, tôi bất giác thở dài:
We are all marionettes in the hands of time.
(Chúng ta đều là những con rối trong bàn tay thời gian)