
Chiều xưa ướt lạnh câu thề
Trải loang mấy đoạn chân về ngõ trơn
Nhặt từng sợi nhớ, sợi thương
Hỏi nhau mắt lệ còn vương dấu hờ !
Chiều qua xám cả lối chờ
Ướt lem dốc hạ, che mờ ngõ thu
Nghe chừng nức nở lời ru
Lại thương nỗi nhớ lãng du mịt mùng !
Chiều nay – Chiều trở lạnh lùng
Hạt buông thổn thức, hạt chùng lệ sa
Hạt thầm vọng tiếng ngàn xa
Bao lần dâu bể đổ qua phận Người ?