Tác giả: Vũ Hùng
Cà phê từng giọt khẽ khàng rơi.
Chạnh nhớ người xưa đã một thời.
Quán cóc liêu xiêu chiều bảng lảng,
Con tim rạo rực nắng chơi vơi.
Cơn giông bèo dạt nơi đầu bãi,
Trận gió mây trôi tận cuối trời.
Vị đắng môi thơm còn đọng mãi.
Nỗi lòng canh cánh bóng xa khơi!
Quy Nhơn,04.09.2025
Xin góp vui cùng Vũ Hùng (CÀ PHÊ MỘT MÌNH)
_____
CÀ PHÊ MỘT MÌNH
(Bài xướng)
Cà phê từng giọt khẽ khàng rơi.
Chạnh nhớ người xưa đã một thời.
Quán cóc liêu xiêu chiều bảng lảng,
Con tim rạo rực nắng chơi vơi.
Cơn giông bèo dạt nơi đầu bãi,
Trận gió mây trôi tận cuối trời.
Vị đắng môi thơm còn đọng mãi.
Nỗi lòng canh cánh bóng xa khơi!
Quy Nhơn, 04.09.2025
(Vũ Hùng)
LUYẾN TIẾC
(Họa nguyên vận bài CÀ PHÊ MỘT MÌNH của Vũ Hùng)
Từng giọt âm thầm, lặng lẽ rơi…
Quán quen hoài nhớ thuở xuân thời!
Hình in trên vách còn ghi đậm
Bóng vẽ trong hồn chẳng chịu vơi!
Do trẻ ngại ngùng, lo cách biển
Hoặc khi non nớt, ngại xa trời…
Để cho ngăn cách người đôi ngả
Buồn giắt cuối rừng, nhớ dặm khơi.
Gb. Hv Khoa
Tối muộn, 04.9.2025