CHẠM CÕI KHÔNG LỜI – THƠ – DẠ VŨ NGUYÊN MINH

Tay nhè nhẹ, chạm vào mong manh nắng
Chợt thấy mình trống lặng giữa hư vô
Ngày cạn ngày, yên ả kiếp thân cô
Thương mây trắng loã lồ trôi không ngủ.

Ta về đây giữa hai bờ sinh, tử
Nghe rừng thiêng tình tự với trăng ngàn
Cõi thật thà giao phối nẻo điêu ngoa
Đêm trần trụi khoác vòng tay lơi lã !

Ta tìm ta cuối hoang mồ nghiệt ngã
Vớt nụ cười tàn tạ điểm mùi hương
Gói càn khôn trong điệp khúc vô thường
Gom vũ trụ giữa miên trường giấc vọng.

Tay khàng khẽ chạm vào lung linh bóng
Bóng trở mình lóng ngóng thả ngày rơi
Xa ngút thẳm dường như em đứng đợi
Khói sương loang vời vợi mảnh tình cầu.
25/9/25.
Dạ Vũ NguyênMinh

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *