Tác giả: HƯƠNG THU
Thời gian cứ thế trôi đi, con người mãi tất bật với cuộc sống đầy lo toan, bận rộn. Giữa bao nhiêu ồn ả của cuộc đời thường, cứ tưởng rằng, sẽ chẳng có một nơi nào bình yên, để tâm hồn ta, một lúc nào đó muốn trở về, dạo chơi và hoài niệm. May thay, vẫn còn đó một “Miền ký ức”, thật êm đềm, thật ấm áp, để chúng ta ngả lưng, buông thả tâm hồn, và đón nhận sự vỗ về của kỷ niệm.
Lên tàu thôi, các bạn!
Đó là mùa xuân năm 1976, khi đất nước vừa mới thống nhất ba miền. Cô giáo Nguyễn Xuân Mai, lúc bấy giờ vẫn hãy còn là cô sinh viên của Trường Cao đẳng Sư phạm Tp. Hồ Chí Minh, và tình yêu đầu đời đã đến gõ cửa trái tim cô, với tất cả rộn ràng của một thời mới lớn.
Đưa tay nhận một đóa hồng
Niềm vui tràn ngập trong lòng bạn ơi!
Trái tim mười chín đôi mươi
Bỗng dưng loạn nhịp rối bời vì xuân
(Tuổi yêu – Nguyễn Xuân Mai)
Từ giã mùa xuân tình yêu của Nguyễn Xuân Mai, chuyến tàu vượt thời gian sẽ đưa chúng ta về miền ký ức đầy hoa tươi và nắng ấm của một đôi tình nhân đang buổi hẹn hò.
Anh muốn uống say ánh mắt hiền
Đôi mình hòa mộng để lên tiên
Bướm hoa hò hẹn khung trời ngọc
Giọt nắng xuân đầy dệt mối duyên
(Xuân hẹn – Hoàng Văn)
Thật là lãng mạn! và đây, một khung cửa khác vừa được mở ra, một chút hoài niệm thật nhẹ nhàng với Trần Minh Tú, khi trở về nơi chốn quê xưa, một thời tuổi nhỏ, ở đó dường như vẫn còn một ai đó chờ anh.
Và ở xa kia nắng đổ đồng
Đàn cò tung cánh giữa mênh mông
Tuổi thơ rớt lại từ năm ấy
Em có nhặt giùm tôi với không?
(Hoài niệm một tình yêu – Minh Tú)
Một ngày, từ giã miền tuổi thơ với những cánh diều no gió buổi chiều, chàng trai xứ Đoài lên Hà Nội để tiếp tục cuộc đời thư sinh nơi chốn thị thành, và… giữa chốn phồn hoa ấy, những giấc mơ quá khứ cứ trở về trong ký ức của anh, ngọt ngào và thân ái.
Tôi nhớ mắt em dõi cánh diều
Nhớ bờ đê cũ nắng xiêu xiêu
Phố phường Hà Nội như tranh vẽ
Vẫn nhớ xứ Đoài tôi đã yêu!
(Nhớ quê – Nguyễn Long)
Ra đi làm một cuộc hành trình nửa vòng trái đất, quê hương luôn là nỗi nhớ khát khao trong lòng người con xa xứ. Nhớ từng bữa cơm đầm ấm quê nhà, vị cá kho, nồi canh chua đạm bạc… tất cả đều là những tình yêu khó thể phai mờ.
Nhớ nồi cá lóc canh chua
Trưa hè oi ả chan lùa với cơm
Cá trê kho tộ mùi thơm
Tuy xa mãi nhớ bữa cơm quê mình
(Quê hương và Nỗi nhớ – Thanh Tâm)
Chuyến tàu vượt thời gian lại tiếp tục khởi hành, để đến với miền ký ức của Trần Hoàng Phi. Đó là những tháng năm quê hương còn đắm chìm trong đau thương và tang tóc của chiến tranh xâm lược. Bao người con của đất nước đã lên đường và đã hy sinh !
Trở về chốn cũ thân yêu
Bạn bè còn mất quá nhiều thương đau
Hoa ban nở trắng trên đầu
Nhớ màu tang phủ một màu năm xưa
Giữa rừng tiếng vượn xa đưa
Thương anh nằm lại chốn xưa một mình!
(Về chiến trường xưa – Trần Hoàng Phi)
Quảng Trị – miền quê hương yêu dấu từng hứng chịu biết bao tang tóc của bom đạn quân thù. Đó cũng là miền đất anh dũng kiên cường, một thời đáng nhớ.
Cổ Thành ngọn khói chiều vương
Nhớ người nằm xuống chiến trường hôm nao
Về đây lòng bỗng nao nao
Tấm bia ghi tạc công lao một thời.
(về Quảng trị – Lưu Thành Khê)
Một thời quá khứ đã qua đi, nhưng dấu ấn vẫn còn ghi thật đậm nét trong miền ký ức của mỗi chúng ta. Có những dấu ấn nhắc nhớ những ngọt ngào yêu thương, nhưng cũng có những dấu ấn để lại trong lòng một vết thương không bao giờ hàn gắn.
Đi qua một nửa cuộc đời
Vẫn còn thương nhớ một người ngày xưa
Nhớ em ngày ấy ngây thơ
Giao liên chân sáo vẫn mơ đến trường
Ngờ đâu giữa cuộc vô thường
Đạn bom khói lửa chiến trường em ơi!
Niềm đau chôn kín lòng tôi
Vẫn không xóa được một thời … có em!
(Một thời thương nhớ – Nguyễn Hoàng Lân)
Một thời quá khứ đầy đau thương xin được khép lại, để chúng ta tiếp tục lên đường, về những miền ký ức xa xôi, nhưng cũng thật gần gũi với mỗi con người. Đó là những miền ký ức về những người mẹ một đời nắng gió vì con.
Vườn rau bóng mẹ xoay tròn
Một thân lầm lũi, héo hon tháng ngày
(Nguyễn Như Vân)
Mẹ về trong buổi hoàng hôn
Nắng theo chân mẹ tắt dần phía xa
Nghiêng nghiêng bóng mẹ chiều tà
Nghe đau lòng mắt xót xa trăm chiều
Mẹ về bóng ngả liêu xiêu
Lưng oằn cõng cả trăm điều đắng cay!
(Lê Thị Thu ý)
Và kia, chuyến tàu vượt thời gian đã trở về nơi nó bắt đầu. Cánh cửa của những miền ký ức đã khép lại sau lưng. Ngoài kia, cuộc đời vẫn đang ồn ả với những tất bật vốn có của cuộc sống vốn không ngừng thay đổi. HT