ĐỀN THIÊNG

Tác giả: HỒ VĂN KHOA 

Một mình vừa chống, vừa chèo
Vừa buộc, vừa cởi, vừa neo…
Một mình!

Loay hoay trong cuộc mưu sinh
Lênh đênh “vượt biển” một mình… (1)
Mẹ ơi!

Quặn đau, vừa nhóm, vừa cời
Một lần như thế…
Mẹ tôi… đuối đò!!!

Tiếc thay, ngày đó ngây thơ
Thắt cơn ruột xé, gan vò
Biết đâu?!

Mẹ thương con trẻ về sau
Lẻ loi, khờ dại, nông sâu khó lường!

Rồi đây nằm lá, ngủ đường (2)
Búng cơm, giọt sữa ai nhường con côi

Rồi đây, khôn lớn giữa đời
Bơ vơ,
Dâu- rể đứng ngồi làm sao…?!

Mẹ ơi, sương khói nghẹn ngào
Hương – Linh
Tâm – Phúc
quyện vào Đền Thiêng.

P/S: (1): “Đàn bà đi biển mồ côi một mình” (Ca dao)

        (2): “Mồ côi mẹ lót lá mà nằm” (ca dao)

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *