Đôi khi chạm vào thiên cổ
Đêm nghiêng ngửa chén giao òa
Em xưa đã thành xa lạ
Giọt tình ta chuốc riêng ta
Đôi khi hồn nghe rả rích
Giọt sầu cạn với mưa rơi
Hiên trời còn nghe lộp độp
Chén ta đã ngả nghiêng rồi
Đôi khi lòng như vỡ vụn
Một ngày xao xác cơn thu
Lặng nghe đời như chiếc lá
Rụng rơi sấp ngửa mê phù
Đôi khi thấy hồn ảo vọng
Lạc vào giấc mộng hằng sa
Giật mình âm vang cổ tự
Tỉnh – mê giữa cuộc… ta bà
Phan Thành Lanh