Thơ
THU HẰNG
Trăng thượng tuần gội ướt vạt cỏ non
Tiếng xào xạc lá xoay tròn đọng lối
Thoảng làn gió chút se lạnh đến vội
Có lẽ nào thu đã tới rồi chăng
Vời vợi xa cô đơn bóng chị Hằng
Sương mờ ảo toả giăng dòng sông trắng
Bằng lăng tím bên bờ hồ tĩnh lặng
Vẻ trầm tư sâu lắng dưới trăng ngà
Thoảng mơ hồ nhen nhóm khơi lòng ta
Từ dạo ấy người đi xa gửi nhớ
Câu hỏi nhỏ phải chăng còn duyên nợ
Nên chạnh lòng trăn trở trái tim côi
Người đã đi khuất dạng phía lưng đồi
Nên hạ cuối dường như dần xa lạ
Để lại những cơn mưa chiều hối hả
Một mùa ngâu lã chã giọt vương sầu
Phượng ngậm ngùi tiếc nuối ngậm hạt châu
Còn lác đác vài cánh nhàu trong lá
Trời chuyển tiết như nhắn lời biệt hạ
Ở nơi nào người có ngả về nhau.