Tác giả: HỒ VĂN KHOA
Viết tặng vợ

Nếu như ba mẹ anh còn
Thu nào cũng sắm mâm son, cỗ đầy…
Sang nhà, hỏi – cưới em đây
Chẳng đợi đến ngày vàng bạc gì đâu!
Nếu anh chậm lễ trầu cau
Trong làng – ngoài nội kháo nhau qua, rồi…
Là thôi! lỡ mất nụ cười
Lỡ đôi mắt biếc, lúm đôi đồng tiền
Mất làn môi thắm, lời duyên
Mất đôi tay khéo, vai hiền đảm đang
Mất khôn, nhạt nhẽo xóm làng…
Công danh sự nghiệp trễ tràng, rủi may
Con anh thô dáng, vụng tay
Học hành dang dở, cánh bay rụt rè…
Quanh năm nhà vắng bạn bè
Họ hàng xộc xệch, tình quê gập ghềnh
Cơm khê, đũa lệch hớ hên
Là anh…, lỡ giấc bình yên cuộc đời!
Chẳng cần vàng bạc em ơi
Cưới nhau em nhé!
Như hồi… ngày xưa!
Hai nhà xúng xính đón đưa
Cô dâu, chú rễ mới vừa … bảy mươi
Cùng em, góc biển chân trời
Mỗi thu là một đoạn đời đơm hoa…













Cảm ơn rất nhiều chị @Hồ Thị Kim Thu và BBT đã biên tập bài cho gọn gàng và đăng lên Trang UNESCO… để mọi người đọc cho vui và ghi một kỷ niệm cho người viết