HỒ VĂN KHOA
Đâu dám nghĩ sẽ được cùng em dạo phố Nha Trang
Khi hai đứa ở hai đầu xa lắc…
Trên muôn dặm điệp trùng tít tắp
Dưới biển,
Trên nguồn,
Trong phố,
Có tên em?
Nha trang vào đêm,
Phố phường giăng dài chuỗi ngọc.
Con sóng thơ ngây chơi trò đuổi bắt
Con còng còng mừng rỡ quấn chân em!
Gác lại trăm điều lưu luyến, những triền sông…
Để gắn bó cuộc đời mình với phố
Với màu áo, với hai bàn tay thợ
Với tấm lòng, cho sóng vỗ
Cho em!
Sánh bước bên nhau, trên bờ cát thân thương
Để cảm thông ngày cha anh thuở trước
Khi “đến Nha Trang ngắm trời biển đẹp”
Mà đền bù cho thành phố hôm nay!
Nhà sẽ lên cao, đường mở rộng, phố dài…
Hàng dừa xanh cho bạn bè đến ở
Anh gửi lại quãng đời cho thành phố
Với tấm lòng cho sóng vỗ,
Cho em!
Thơ anh nhẹ như hơi thở, mà chạm được vào những điều sâu thẳm trong lòng người.
Đọc xong thấy thương hơn từng giọt mồ hôi, từng bàn tay lam lũ giữa phố.
Cảm ơn anh đã viết những điều tưởng chừng nhỏ bé, nhưng rất thật và rất người.
Cảm ơn nhiều Rose MN đã ghé đọc và cảm thông niềm hân hoan “nhỏ bé”… mà người viết tình nguyện “gửi lại (đây, cả một) quãng đời” cho dù siêu nhỏ “một màu áo với hai bàn tay thợ”; và… “tấm lòng cho sóng või, cho em” !
Chúc vui và nhiều Hạnh phúc
Cảm ơn nhiều Rose MN đã ghé đọc và cảm thông niềm hân hoan “nhỏ bé”… mà người viết tình nguyện “gửi lại (đây, cả một) quãng đời” cho dù siêu nhỏ “một màu áo với hai bàn tay thợ”; và… “tấm lòng cho sóng või, cho em” !
Chúc vui và nhiều Hạnh phúc