HỘI QUÁN VĂN CHƯƠNG

Hoạt động online cách đây đã 5 năm, nhưng gần đây mới nhận được quyết định thành lập ngày 17/1/2025, từ quyết định số : 044/QĐ – VCVN do Giám đốc Trung tâm ký. 

HỘI QUÁN VĂN CHƯƠNG là diễn đàn dành cho tất cả các bạn thật sự yêu thích và muốn khám phá các lĩnh vực thuộc Văn học Việt Nam. Đến với HQVC, các bạn có thể tự giới thiệu các sáng tác của mình đến với cộng đồng thông qua trang, đồng thời một “Diễn đàn” luôn sẵn dành cho các bạn, để các bạn có thể đưa những suy nghĩ của mình về mọi vấn đề thuộc văn học đến với bạn bè, thông qua các bài xã luận, phê bình và nghiên cứu văn học. Hàng tháng hoặc định kỳ, chúng ta có thể họp mặt, giao lưu giữa các thành viên HỘI QUÁN. Các bạn cũng có thể tham gia các buổi NÓI CHUYỆN CHUYÊN ĐỀ về những vấn đề mình đang quan tâm.

Ban quản trị cũng là Ban chủ nhiệm Hội quán, gồm 

N thơ Hương Thu: Cố vấn

Nhà văn Lệ Hồng: Chủ nhiệm 

Nhà thơ Quân Nhạc: Phó Chủ nhiệm.

 

Hiện nay Hội quán đã thu hút được 5.618 Thành viên, và 762 khách văn chương thường xuyên ghé giao lưu. 

SÁNG TÁC CỦA THÀNH VIÊN 

TÁC GIẢ DUY PHẠM

L Ụ C B Á T  N E O M Ù A

Ơi em
mùa cũ đi rồi
mây thưa thớt lặng
đứng
ngồi…trầm tư
Ơi em
gió cũng sặc sừ
lắc lư qua chỗ trũng hư không chiều
Và em
chừng đã liêu xiêu
mắt phiêu hốt mộng mày kiều đắm ngang
Này em
đừng níu mùa sang
đừng chan chứa nữa cho hoàng hôn say…!

L Ụ C B Á T

M Ù A N G Â U

Lỗi tại em
lỗi tại tôi
lỗi người chẳng biết đãi bôi dối lòng ?
Tơ chùng rối mớ bòng bong
gỡ ra
rối lại
gỡ ròng rã nhau
Ngọt lời càng nhói tim đau
thì thôi hỉ nộ còn màu mè chi
Tình may sợi chỉ vô nghì
mím môi
ngậm miệng
bấc chì thêm đau
Lắng gì nước đã đục ngầu
khuấy lên nát bét sắc màu điêu ngoa
Ta đeo lăng kính mù loà
vỡ rồi mới biết tình nhoà nhạt phai
Ngày mai
cửa đóng then cài
nhốt trong tịnh thất chữ dai dẳng buồn

Tác giả : PHẠM TRI

MẮC CẠN

tay ôm đóa Dã Quì
nhìn bên kia đồi núi
chiều thổi hồn trôi đi
đau lòng ta con suối
em về ngày rực rỡ
áo tơ thơm hương cỏ
mưa sương đêm trùng trùng
làm một mùa thương nhớ
ta hái nụ hoa tình
em cười trong đáy mắt
ta như chim mỏi cánh
ngã lòng em mông mênh
đợi em nơi cổng trời
vậy mà em trốn biệt
đêm chợt dài hết biết
nên ngày bước chơi vơi
chờ em về cùng gió
mềm lòng một con tim
ngọn chiều thành hơi thở
chạy theo bước chân em
khi em về với nắng
dốc dài sương mịt mù
nụ hôn còn tê đắng
sao mà không tương tư
tóc em rẽ đôi bờ
nghiêng vai chiều gió lạnh
thuyền tình ta khẳm nặng
mắc cạn hồn xác xơ
con trăng đêm nhỏ xíu
bốn mùa chiếc bóng trôi
nửa theo em đi mất
nửa che hết mặt người
sài gòn chiều bão rớt
mấy năm một cuộc tình
vòng tay ôm đã mỏi
cuối cùng rồi cũng quên
một người rất xa xôi
một người đêm mệt nhọc
đường dài chưa hết dốc
đã vội buông tay rồi

NHỚ MẸ – NHỚ QUÊ – BUỒN MẸ ƠI!

mẹ ơi con ở trong lòng phố
mà thấy quanh mình sao trống không
cái mùi sông quê mùa nước lợ
bao giờ trôi được hết trong lòng

saigon mấy bữa mưa nhiều lắm
không biết quê mình giờ ra sao
con sợ lũ lên ngập đồng vắng
ướt hình hài mẹ dưới mộ sâu

nhớ mùa lúa non vừa bung hạt
ruộng khô tràn nước, cỏ đầy trời
con thèm một chén cơm gạo trắng
mẹ khóc vét bồ mót lúa rơi

vắng bóng mẹ già sau khung cửa
vườn rau sau trước gục héo hon
phên dậu cúi đầu trong liếp cỏ
rơm lá mốc rêu lạnh vô hồn

những ngày thiếu nắng sương xuống chậm
con thở bằng hơi thở đất trời
muốn tìm một nơi nào để khóc
mà sao thật khó quá mẹ ơi

giờ gần hết năm rồi đó mẹ
con vẫn long đong một phận người
ngày uống từng mùa qua thương nhớ
thôn ổ tiêu sơ có gì vui

bóng mẹ in hình trên mương rạch
con thèm vị mặn của con sông
thèm khoai lang nướng vùi tro bếp
cha mang theo ăn đốt cỏ đồng

nước nào xa nguồn mà không đục
con sợ mai này lạc dấu chân
xa bàn tay mẹ từng dìu dắt
đời con là nước mắt mẹ đong

qua nay mưa về con phố nhỏ
những giọt mưa rơi xót cả hồn
trong đêm nghe giọng hiền mẹ gọi
như tiếng quê nhà gịuc bước con

con bước lang thang qua phố phường
rồi nghĩ nơi nào cũng quê hương
ở đâu cũng có hình bóng mẹ
cũng một bóng cò trong tim con

mẹ ơi hãy ngủ cho ngon giấc
ngoài kia giông bão khóc tơi bời
con ngồi ôm lấy khung di ảnh
nhớ mẹ nhớ quê buồn mẹ ơi

TÁC GIẢ THY ĐĂNG VIỆT

MÙA TƯƠNG TƯ

Thu nửa mùa ,cây vội vàng xếp lá
Mây nghiêng chao làm rớt hạt tương tư
Mảnh vỡ rơi chạm mặt hồ gợn sóng
Vỗ bờ tim làm nhói vết son lòng .
Em nơi đó có còn thương nắng hạ ?
Yêu mùa thu lặng nhớ về xa không ?
Sân trường xưa giờ đây đều vắng cả
Thương một lần chạm nhớ đến mênh mông
Mùa lá bay đã về đây bao bận
Nắng hanh vàng vội đến cũng vội sang
Anh thấy nhớ hạt mưa rơi ngớ ngẩn
Bu tóc em kéo xuống những mùa vàng !…
Hờn chi em phải lòng mùa hạ cũ
Yêu mùa thu xa nhớ đến cồn cào
Mùa đông lạnh, anh trong em cô độc
Chờ xuân về mặc hoa cỏ xôn xao .
Anh nhớ lắm mùa hạ xưa xa lắc
Con ve riêm nỗi nhớ suốt mùa hè
Mùa thu nào cho ta trong chờ đợi
Bến sông Hoài dù muộn lá vàng bay .
Còn một chút … thu về đêm hong tóc
Màu tóc xưa …úa theo nắng hanh vàng
Xin giữ lại một chút tình trong mẳt
Người yêu người còn mãi trong nhớ nhau .

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *