KHÚC VÔ ÂM
Em không là muối biển
Sao mặn chát lòng ta
Đêm không là miên viễn
Sao đắng cả luân hồi ?
Hoa lay lời thương tội
Xao xác nẻo phù vân
Đàn ru từng cung lỗi
Vô âm giữa thế trần !
Tôi ôm chiều lận đận
Đong đếm vạn sắc không
Trăng chưa tròn tâm nhẫn
Nên trăng rụng xuống dòng !
Em không là triều lộng
Sao vỡ sóng ngàn khơi
Trùng trùng câu duyên khởi
Mưa trắng trời mưa ơi !
Dạ Vũ NguyênMinh.
Cảm ơn ban biên tập đã cho đăng bài để DV được đứng chân cùng vui với các thi hữu khác.