LÁ RỤNG – THƠ LỤC BÁT – NGUYỄN NGỌC HƯNG

Em mười bảy tôi đôi mươi
Hồn nhiên ca hát nói cười như cây
Mùa xuân lộc nõn xanh đầy
Một vài tia nắng đủ ngây ngất hồn.
Bất ngờ gió lạ cầu hôn
Ngày vui chưa mọc răng khôn đã mòn
Em đi cùng sắc phượng son
Trút hơi sầu muộn tôi còn xác ve.
Sớm chưa qua tuổi nắng hè
Chiều thu đã dợm gió ve vãn cành
Lá vàng nuối thuở lá xanh
Phiến bay phiến ngã chi đành dạ nhau…
Vuông khăn kỷ niệm nát nhàu
Nửa đời thương tích còn đau chỗ ngồi
Xin đừng ai chạm vào tôi
Kẻo buồn như lá rụng rồi rụng thêm!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *