Thơ
Tác giả: LƯU LÃNG KHÁCH
Chị rực cháy! Anh rực cháy!
Em lung linh ánh lửa trại bập bùng
Chân nhịp bước! Không sau trước
Mở rộng vòng tay gắn kết yêu thương
Ngùn ngụt lửa trong mắt em rực sáng
Đêm Phú Yên dường núi biển chưa già
Bên những bông hoa bừng bừng rạng rỡ
Anh nghe đời thắm đượm khúc hoan ca
Đêm biển thức! Đêm trăng yêu!
Cù lao Mái nhà bao con tim rực cháy
Anh làm chim! Em làm lồng!
Trò chơi mà! Em nhốt được anh không!
Anh thấy tuổi đôi mươi
Trong mắt chị mắt anh
Rộn ràng như cái thuở
Anh thấy mình trẻ lại
Cuồng nhiệt ầm ào như sóng dữ đại dương
Và thấy em tựa loài hoa dại
Bên rừng xưa thuở đó anh thương
Em nóng bỏng cháy ngời đêm hoang dã
Anh đê mê trời đất hoá nguyên sơ
Mắt anh chị nhìn nhau thân ái
Cuộc vui này đâu chỉ riêng ai
Say tiếng nhạc xập xình đêm lửa trại
Cả bàn chân dường cũng biết nói cười
Nối vòng tay nào nắm hoài nắm mãi
Mà tình thân nghe lớn mãi người ơi!
Lửa trại cháy! Rầm rập khúc quân hành
Lửa trại sáng! Sống dậy ước mơ xanh
Trong những trái tim hồng
Trên mái đầu đã bạc
Lửa dần tắt! Vẫn nối lời vui hát
Gió cù lao cũng hoà điệu miên man
Tay hết nắm! Tình còn ấm
Phía bên đồi cây lá cũng ca vang
Em đáng yêu rực rỡ
Chị hớn hở hân hoan
Trăng buông xiêm nà nõn
Trên rừng thu chưa vàng
Lửa trại dường ấm mãi
Cùng tan chảy ngất ngây
Những nụ cười thân ái
Tay trong tay mây gió cũng yêu người
Đêm đảo nhỏ đời vui hẹn hứa
Phải chăng địa đàng nơi chốn ấy ai ơi!
Viết ở trại sáng tác 2025 Phú Yên do TT UNESCO NGHÊN CỨU VĂN CHƯƠNG VIỆT NAM tổ chức