Tác giả: VÕ MIÊN TRƯỜNG
Lốc buồn
thổi rát đêm quen
Bàn chân con
lạc lối mềm hư không
Dòng sông
đã cạn đầu nguồn
Nghiêng vai
cõng mẹ qua truông gọi đò
Bàn tay vẫy dãi khăn sô
Tắt ngang
ngọn nến khói mồ côi cay
Mẹ đi nhẹ tựa mây bay
Lòng con
đá tảng chật đầy hoàng hôn…
Bài thơ với nỗi nhớ không quên .