Tác giả: NHẬT LỆ GIANG

Nam Thiên Đệ Nhất động là tên gọi của động Phong Nha thuộc vùng núi đá vôi Kẽ Bàng, xã Sơn Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình.
Năm 2017, đoàn đi thực tế sáng tác của Trung tâm UNESCO Nghiên cứu Văn chương Việt Nam, sau khi ghé thăm di tích cố đô Huế, chúng tôi tiếp tục hành trình đến Đồng Hới, từ đây đoàn sẽ vượt hơn 60 km để tham quan danh thắng động Phong Nha – một trong những hang động đẹp ở Quảng Bình. Quảng đường được chúng tôi bỏ lại sau lưng với niềm háo hức đang chờ đợi phía trước. Cuối cùng, Phong Nha đã hiện ra trong tầm mắt, với vùng núi non sừng sững nằm đường bệ trên một bình nguyên rộng lớn đầy màu xanh của cây cối, cỏ hoa.

Trước cửa động là dòng sông Son trong vắt, bốn mùa nước xanh biêng biếc. Các bạn trong đoàn nôn nóng xuống xe để tìm những góc ảnh đẹp, ghi lại những tấm hình lưu niệm cho một chuyến đi.
Lang thang một mình để tìm những bức ảnh tư liệu, và đây, cửa hang hiện ra như một nửa vầng trăng nằm nhô trên mặt nước lấp loáng , bề cao cửa hang chỉ đủ chiếc thuyền và người ngồi trên nó đi vào.

Người chèo thuyền cho biết, những lúc nước lớn, cửa hang bị che khuất, chìm dưới làn nước, khi ấy thuyền bè và du khách sẽ không thể vào thăm bên trong hang.

Ngày xưa, vua Hàm Nghi đã dựa vào địa thế hiểm trở nơi đây để ẩn nấp cùng với đoàn cận thần soạn hịch Cần Vương.
Bề rộng của hang ước chừng khoảng trên dưới 20m, chiếc thuyền trôi vào nhẹ như chiếc lá lướt trên mặt gương phẳng lặng, vòm hang hiện ra với những cảnh sắc kỳ bí, những nhũ đá buông thỏng đủ hình thù lạ mắt, càng đi vào trong ánh sáng càng mất dần, đường vào hang vừa âm u vừa lành lạnh bởi hơi nước bốc lên cùng với những cơn gió bất chợt từ ngoài thổi vào, tiếng mái chèo khua nước vọng vào vách đá, tạo thành những âm thanh kỳ lạ, khi thì nghe như tiếng khánh âm vang, khi lại ồm ồm như tiếng trống dục, có lúc nghe như tiếng hú của thú rừng vọng lại. Tôi đưa tay làm loa, thử nói lớn “ Xin chào Nam Thiên đệ nhất động, chúng tôi đã đến” lập tức một chuỗi âm thanh vọng lại nghe không rõ âm sắc, nhưng chúng tôi cảm nhận được đó là những âm thanh reo vui, như tiếng đàn đá.
Tuy vậy, ngay cả lúc, không ai nói gì, chỉ có tiếng mái chèo khua thật nhẹ, chúng tôi vẫn nghe từ lòng hang vang vọng một thứ âm thanh thật huyền hoặc.
Khi được hỏi về những âm thanh kỳ bí ấy, người chèo thuyền – một thanh niên khá đẹp trai với màu da nâu sạm nắng cười “ Người ta nói đó là âm vang tiếng nhạc trong bữa tiệc rượu của thần núi”. Sau đó anh chàng sắm luôn vai HDV du lịch, kể chúng tôi nghe về động Phong Nha một cách chi tiết.

Phong Nha có trên 29 vòm hang với mặt bằng rộng rãi như một căn phòng, và những tấm vách được chạm trỗ công phu với những bức tranh điêu khắc đầy tính nghệ thuật của tay thợ trời khéo léo. Hành lang chính dài tới 1.500m và nhiều hành lang phụ dài hằng 100 m.
Các hang ở ngoài cùng, có trần cao hơn mặt nước, rộng khoảng 10m. Các hang phía trong, từ hang thứ tư trở vào trần hang cao từ 25 – 50m. Từ “ căn phòng” thứ 14 , du khách có thể theo các hành lang khác đi sâu hơn nữa dưới mặt đất để đến những “căn phòng” to hơn, rộng hơn, nhưng cũng có phần nguy hiểm hơn, vì những nơi ấy quá trình phong hóa đá vôi vẫn còn tiếp tục.

Thuyền ngược dòng khoảng 800m, thì đến chỗ cạn, gọi là “Hang nước cạn”, do nước biển đã nhường chỗ cho đá cát. Nhũ đá từ trên rũ xuống như những bức rèm đá đủ kiểu dáng, Những “búp măng” từ dưới nhô lên tua tủa, những chú voi, ông Hổ, chú khỉ … tất cả khiến tôi có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới cổ tích kỳ lạ. thật khó có thể tả hết vẻ đẹp huyền ảo, kỳ bí nơi đây, khi ánh sáng lung linh từ mặt nước phản chiếu lên vách đá tạo nên vẻ lộng lẫy đến mê hồn.

Chàng thanh niên lại chèo thuyền đưa chúng tôi trở ra, lúc này nắng đã lên cao, chấp chới trên những bóng cây xanh, một cảm giác thật thú vị, khiến tôi muốn vươn vai hít thở lấy chút không khi trong lành nơi đây. Động Phong Nha đã đề lại một dấu ấn thật tốt đẹp, trong chuyến đi khám phá dải đất miền Trung đầy nắng gió, và dù thời gian đã trôi qua gần 10 năm, nhưng những kỷ niêm ngày ấy vẫn không dễ gì quên.
ĐỀ ĐỘNG PHONG NHA
Quảng Bình danh thắng rõ là đây
Hùng vĩ thiên nhiên khéo đặt bày
Nhũ đá buông mình rồng ẩn hiện
Dòng sông theo nước nắng vơi đầy
Đàn xưa ai dạo lay hồn núi?
Lối cũ ta tìm nhặt bóng mây
Quang cảnh hữu tình tay tạo hóa
Nghìn năm đâu dễ… mộng dường say!
NLG












