Tác giả: DẠ VŨ NGUYÊN MINH
Nắng chiều ơi! Nắng chiều ơi!
Buồn chi mà nhuộm tím trời hoàng hôn?
Bềnh bồng mây phủ càn khôn
Nắng nghiêng sợi nắng, tình chôn cuộc tình!
Nắng chênh vênh! Nắng dập dềnh…
Người đi bỏ dấu giày trên cội sầu
Nghe mùa gọi lá thay màu
Lá chưa chuyển, đã bạc đầu thế nhân!
Giọt chiều rụng tím bờ sân
Câu thơ lở loét, ái ân lịm tàn
Nắng say lạc cõi địa đàng
Thả duyên quạnh giữa muôn ngàn nhớ ơi!
Bóng chiều nghiêng! Tiếng chiều rơi!
Xanh xao giọt nắng nằm phơi tịch tà
Tiếc xưa bụi lấm tay ngà
Nên chừ cách nẻo – Tình xa, nắng gần!
Lục bát thật nhẹ nhàng và mềm mượt, thật hay