“Ai đi qua vườn thu/ nhặt dùm tôi chiếc lá/ hoa vàng rơi lả tả/ trên nền thu mong manh” – Một khổ thơ thật dễ thương của bạn đọc Nguyễn Thị Hiền Trang, đưa ta về với một không gian thu thật nhẹ nhàng và êm ái. Mùa thu trong mắt thi nhân bao giờ cũng đẹp. Cuộc sống náo động đời thường, cũng không làm trái tim thơ bớt rung lên niềm cảm xúc.
Một mùa thu thật đẹp, vừa nghiêng xuống trái tim, để từ đó tình yêu lên tiếng: “Mùa thu nghiêng xuống trái tim/ em nghiêng nửa mắt chết chìm hồn tôi/ gió nghiêng hỏi nhẹ mây trời/ bao giờ thu chín …hái mời môi xinh” ( Nguyễn Xưa).
Đã nói, người thơ vốn là vậy mà! Đến như dòng sông muốn tát cạn là tát, sợ gì mà không dám “hái” mùa thu vì một đóa “môi xinh” kia chứ! “Anh thề tát cạn dòng sông/ để chân em bước thong dong giữa đời/ để không xa cách nửa vời/ để anh được ngắm nụ cười mùa thu”, còn ai nhiệt tình hơn anh chàng thư sinh Vũ Nghi Thức nữa không? tình yêu vốn là vậy mà, một “nụ cười mùa thu” huyền hoặc và nhẹ nhàng của ai đó, đã cho chàng trai của chúng ta một sức mạnh phi thường. Chính vì thế, cuộc sống không có tình yêu sẽ tẻ nhạt và bi thương biết bao!
Không gian thu, bao giờ cũng là không gian nhẹ nhàng và lãng mạn nhất “Chiều nay hoa cúc thơm đầu ngõ/ anh biết mùa thu đã trở về/ gió nhẹ như bàn tay em vậy/ trời hiền nắng nhạt rắc đường quê” (Ngô Vĩnh Phúc).
Trong không gian đầy chất thơ đó, có một gã si tình ngồi hát giữa chiều thu: “Em về như gió heo may/ để tôi ngơ ngẩn như say cả chiều/hát hoài một khúc thu yêu/ trái tim thương nhớ bao điều ngẩn ngơ” (Trần Văn Tính). Tình yêu thật lạ phải không? nó làm cho người ta khi say khi tỉnh, khi nhớ khi thương, nhất là khi một mình trong một không gian thu buồn rã rượi, mà chẳng có ai bên cạnh để sẻ chia nỗi niềm:”Từ độ em đi thu bỗng buồn/ gió ngàn rên rỉ mãi trên nương/ mình anh say tỉnh trong thương nhớ/ mưa ướt tàng cây, nắng chẳng buông”, thôi thì ta cứ mặc anh chàng Kiến Phúc với những vần thơ say tỉnh. Mùa thu vẫn còn đẹp lắm, dòng sông thu còn đẹp hơn nữa với một lá thuyền thơ trên sóng nước mênh mông chiều: “Thuyền thơ một lá liêu xiêu/ chở đầy thu với ít nhiều tương tư/ sông thu bàng bạc mơ hồ/ sóng lăn tăn gọi giấc mơ trở về”- Nguyễn Hồng Khương đã có những phút “mê hồn” như thế với mùa thu.
Ừ nhỉ! nói đến mùa thu mà không điểm sắc một đôi chiếc lá vàng, sao thành mùa thu được? “vàng bay xao xác lá/ một mình em với tôi/ tay nắm bàn tay nhỏ/ nghe thu đến bên đời” – anh chàng Hướng Dương đã có một mùa thu như thế đấy.
Mỗi người đều có một “giấc mơ mùa thu” cho riêng mình, song không phải giấc mơ nào cũng đẹp. Có những giấc mơ đầy trở trăn thao thức, không phải về một tình yêu nào đó, mà về một người mẹ nơi chốn xa xôi, quê nhà cách trở : “Một mùa thu nữa mẹ ơi/ con còn nơi chốn xa xôi chưa về/ nghẹn ngào ôm giấc mơ quê/ mẹ già nghiêng bóng tư bề gió sương” (Nguyễn Xuân Ý),
hay một giấc mơ về một mái ấm gia đình của một chàng trai lãng tử: “Chiều nay dừng bước giang hồ/ nghe thèm bếp lửa, giấc mơ chập chùng/ nồi cơm chín tới, vui chung/ tiếng cười thơ trẻ ấm lòng biết bao!” (Trương Đức). Vậy đó, nhưng đã là giấc mơ, thì mấy ai với tới được! cứ thế mà ôm mãi trong lòng, với những xót xa khao khát, đợi chờ….
Tôi cũng có một mùa thu của riêng mình, một mùa thu đã xa lắc rồi trong quá khứ, đó là một mùa thu rất đẹp. Mùa thu của những cô gái bước vào lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Mùa thu mười tám – một mùa thu cổ tích.
Mùa thu mười tám
Khung trời em đi qua
Màu trời xanh như ngọc
Có bầy chim vui hót
Khúc nhạc tình miên man
Gió vẫn hoài lang thang
Theo mây về cuối phố
Lay bay chiều mưa đổ
Tiếng êm đềm như thơ
Hình như em ngẩn ngơ
Một chút buồn trong mắt
Lá vàng rơi hiu hắt
Đậu trên bờ tóc mây
Lòng như chút đổi thay
Theo mùa thu mười tám
Hoa cúc vàng thầm lặng
Nở trong vườn thơm hương
HƯƠNG THU