NHÀ THƠ KHẮC CHU

Tên thật: Ngô Hồng Dòn. Được Sinh ra và lớn lên ở Đồng Tháp.

            Khắc Chu là một trong những sáng lập viên của CLB UNESCO Thơ Đường luật Tp, Hồ Chí Minh. Là một trong những tên tuổi thơ Đường luật được làng thơ Đường luật Sài Gòn biết đến với chất thơ vừa mới vừa trẻ trung nhưng cũng đầy đặn cảm xúc.

            Năm 2013 Khắc Chu góp bút với chuyên san “Thế giới thơ Đường luật” và trở thành ngòi bút quen thuộc của tập san đều đặn xuất bản mỗi quý một kỳ.

            Thời gian sau, ông trở về Đồng Tháp, tham gia các hoạt động văn chương ở quê nhà.

            Hiện nay, ông là Hội viên Hội VHNT Tỉnh Đồng Tháp, Hội viên Hội Nghệ sĩ sân khấu ĐT. Đạt nhiều giải thưởng về văn học, trong đó có Giải ba, vỡ cải lương do Trung ương Hội cấp. Ngoài ra còn đạt hơn 20 giải thưởng lớn nhỏ khác từ các tỉnh thành trong nước.

SÁNG TÁC

ĐẾM XUÂN

Ta ngồi đếm tuổi bảy mươi trôi

Tay níu càn khôn chẳng nở rời

Tóc nhuộm hai màu sương nắng gội

Đời liền một nỗi lá hoa rơi

Hoàng hôn nhuộm tím ngày quang đảng

Giấc mộng ru hời kiếp lẻ loi

Mỏi cánh chim bằng đêm tĩnh lặng

Nghe mùa xuân tới ở bên trời.

THÔI ĐI

Dan díu làm gì nữa hỡi anh?

Chút tình duyên cũ quá mong manh

Mắt khô lệ ướt trời thơ ấu

Môi nhạt son hồng mộng tuổi xanh

Tóc úa theo mùa hương nửa mái

Buồn trôi với bóng nguyệt đôi mành

Trăm năm trót lỡ câu thề nguyện

Để khổ lòng nhau hỏi có đành?

VỚI XUÂN

Tựa cánh mai vàng óng ả xuân

Nâng niu nhánh lộc đẹp vô ngần

Hân hoan ta đón hương Nguyên Đán

Hào sảng trời cho tuổi ngũ tuần

Rửa mắt mà trông vời tuế nguyệt

Dọn lòng khôn thẹn với tâm thân

Giao thừa phảng phất hồn kim cổ

Sóng sánh thơ nghiêng chén tuyệt trần.

HỎI

Thử đặt lòng anh lên chính tôi

Có nghe cảm xúc đập liên hồi

Con tim dị ứng mùi danh lợi

Giấc mộng tương tri nghĩa đất trời

Ăm ắp tình yêu hương ảo diệu

Nồng nàn men sống giọt tinh khôi

Rót bao câu hỏi không lời đáp

Nâng chén tâm linh uống nửa vời.

ĐỌC KIỀU

Nâng tách trà thô giở áng Kiều

Dỗ thầm vơi nhẹ phút cô liêu

Nhắm cho trắng tóc niềm oan trái

Đọc đến nao lòng nỗi trớ trêu

Trăng rọi vào thơ đêm tĩnh lặng

Mình ngồi với bóng phía đăm chiêu

Ai hay khoảnh khắc mơ màng thoáng…

Cái thoáng tâm tư đọng mấy chiều.

TÌNH CỜ

Một thoáng em về ta ngẩn ngơ

Như trong tiền kiếp đã mong chờ

Nụ tình vẫn nở tươi màu mắt

Câu hát ru hoài ngọt tóc tơ

Dài nữa cung thương chiều bịn rịn

Nhẹ thôi phím lặng phút ơ thờ

Cho mình thổn thức bao mùa hẹn

Giữa nỗi chạnh lòng nhạc hóa thơ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *