NHÀ THƠ LÊ NGỌC THẠC

Tên thật cũng là bút hiệu của ông. Hiện sinh sống ở Thành Phố Cao Lãnh, Tỉnh Đồng Tháp. Là nhà giáo, ông từng là Trưởng Phòng Giáo dục huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang.

Ngoài lĩnh vực Văn hóa – văn nghệ dân gian, ông đặc biệt yêu thích thể thơ Đường luật. Là một trong những cây bút thơ Đường luật sáng giá của đất Đồng Tháp nói riêng và cả nước nói chung.

Năm 2016 ông tham gia vào các hoạt động văn chương của Trung tâm UNESCO Nghiên cứu Văn chương Việt Nam và trở thành thành viên của trung tâm, góp bút thường xuyên trên các trang mục của “Văn chương Việt Nam”.

Hiện nay ông là Hội viên Hội Văn nghệ Dân gian Việt Nam, Chi hội Phó Chi hội Văn nghệ Dân gian tỉnh Đồng Tháp,  Phân hội Trưởng Phân hội Văn học, hội Văn học Nghệ thuật TP Cao Lãnh.

Về lĩnh vực thơ Đường luật, ông hiện là UV Ban Chấp hành Hội Thơ Đường luật Việt Nam. Chủ Tịch Chi hội Thơ Đường luật Đồng Tháp.

SÁNG TÁC

KHOẢNG TRỜI SAU LƯNG MẸ

Thương những vòng xe giữa cuộc đời

Bao mùa đến lớp, mẹ hiền ơi!

Dáng gầy trước mặt nghiêng vành nón

Bóng trẻ sau yên rộn tiếng cười

Lối nắng xôn xao con bướm lượn

Sông chiều man mác lục bình trôi

Xa dần tuổi ngọc theo năm tháng

Nhớ mãi sau lưng một khoảng trời!

 

NỖI GIANG ĐẦU

Sông Tiền sao bỗng hóa sông Tương?

Để kẻ đầu mây, kẻ cuối đường

Điên điển ngập ngừng chao cánh nhớ

Lục bình lặng lẽ gửi niềm thương

Bờ xa đỏ nặng từng cơn lũ

Trăng khuyết vàng theo mỗi dặm trường

Nhìn nước về xuôi ai có hiểu

Giang đầu sóng bạc trĩu sầu vương!

 

VỀ LẠI THÁP MƯỜI

 Một sớm về thăm lại Tháp Mười

Bên lòng con nước vẫn đầy vơi

Nghe tràm khe khẽ ru tình đất

Cho lúa mênh mang dệt sắc trời

Tiếng súng Đốc Binh soi vạn thuở

Lưỡi gươm Thiên Hộ nhớ muôn đời

Dấu chân mở cõi in màu nắng

Để đóa hồng liên mãi rạng ngời.

 

PHẬN MẸ

 Nắng chở hoàng hôn lịm cuối trời

Đắng lòng phận mẹ, mẹ hiền ơi!

Niềm vui chưa trọn đường chung bước

Gối chiếc đã sầu giấc lẻ đôi

Vai nhỏ tảo tần quang gánh nặng

Canh tàn thao thức ánh đèn côi

Nhặt màu tóc bạc qua năm tháng

Dệt mãi cho con cánh võng đời!

 

BÊN MỘ HÀN MẶC TỬ

 Ghềnh Ráng chiều nay vắng bóng thuyền

Thương người vừa chợp giấc cô miên

Phù sinh khép lại đời văn bút

Ảo mộng tan rồi mảnh nợ duyên

Thao thức vầng trăng hoen máu lệ

Chập chờn nhân ảnh khuất rèm hiên

Hàng cau gọi nắng lên thôn Vỹ

Lá trúc tìm đâu mặt chữ điền?

 

TRÒ CHƠI TRỐN TÌM

 Tuổi dại đâu ngờ một cuộc chơi

Anh chờ, em trốn mãi không thôi

Người thua nũng nịu hờn lên mắt

Kẻ thắng ngu ngơ đứng nghẹn lời

Đông đến bao lần mưa trắng phủ

Thu tàn mấy độ lá vàng rơi

Sáu mươi năm lẻ sương pha tóc

Ta vẫn tìm nhau giữa cuộc đời!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *