NHÀ THƠ MIÊN TRƯỜNG

Tên thật: Võ Miên Trường

Sinh năm: 1956

Quê quán: Xuân Lộc – Đồng Nai

Hiện sinh sống và sinh hoạt thơ văn tại tp. HCM.

Hội viên Hội nhà văn Tp. HCM

TV CLB thơ Lục bát Đất Phương Nam.

Tác phẩm đã xuất bản:

– Chiều nắng vỡ (thơ, Nxb Hội Nhà văn, 2016)

– Chạm ký ức đêm (thơ, Nxb Hội Nhà văn, 2018)

– Giữa bộn bề tôi (thơ, Nxb Hội Nhà văn, 2019)

– Nhặt sợi buồn thêu chữ (thơ, Nxb Hội Nhà văn, 2021)

– Nhánh buồn trổ hoa (thơ in chung cùng Trần Mai Hường, Nxb Hội Nhà văn, 2021)

SÁNG TÁC

LỤC BÁT ĐA MANG

Vết đêm trong ngực đàn bà

Vẽ loang lổ những xót xa cuống cuồng

Dám mơ không sợ khôn lường…

Chưa dừng đâu phía cuối đường mốt mai

 

Từng tinh khôi – từng cùng ai

Và từng thương mãi những dài dặc đêm

Có đôi lần muốn cộng thêm

Hoang say huyên náo

cơn thèm buông ngoan

 

Chân mây lục bát đa mang

Em lần từng hạt đa đoan đếm mình..     

XUÂN XA

Xuân vàng, mật chảy tràn tay

Nổi nênh từng giọt nhớ gầy tin nhau

Ở đây mơ đến nơi đâu

Nắng khuya chưa kịp thắp màu, đêm vơi

 

Ngày lên đếm tuổi Xuân rơi

Đếm thời gian ngược thương lời thốt thưa

Quê nhà vọng tiếng thơ đưa

Tự bao đời mẹ muối dưa đẫm tình

 

Ngày nguyên đán tiết thanh minh

Mưa nguồn chớp bể đợi bình minh lên

Quê nhà góc nhớ mông mênh

Con chuồn chuồn ớt ngủ quên hiên chiều

 

Gói tình trong chiếc khăn phiêu

Cả mùa Xuân nhớ nắng thêu mắt người

Mùa vui mùa nối tiếng cười

Bên ni bên nớ Xuân ngời ngời thương

 

Đốt đồng bếp mẹ khói vương

Nỗi niềm cố quận tha hương bộn bề

Giờ thèm ngụp lặn sông quê

Muốn về ăn vạ chái hè mẹ thôi…

 

MẦU NHIỆM EM…

Chiều lênh đênh

nỗi buồn cài khuy ngọc

Bước em về

vạt nắng vỡ lênh loang

Miền gió chướng

bàn chân ai huyền tích

Nửa con đường

phía trước biết còn nhau

 

Thương chiếc lá

cơn mưa gầy đối mặt

Giọt nhựa đời

giọt giọt nảy mầm xanh

Em gom thương

chắp thêm đôi cánh nhớ

Mình rằm nhau

thơ sóng sánh đơm nhành

Mùa thu ướp

ca dao vào ngày mới

Và em tin

 xa tít tắp chân trời

Riêng một góc

tình yêu em mầu nhiệm

Kết thành vòng

nguyệt quế dệt tinh khôi…

MƯA ĐÃ MÙA…

Phố bây giờ bắt đầu mưa, em cứ thấy buốt lòng đến lạ. Như con sâu giấu mình trong nách lá, mà tự mình ru khúc xa xôi.

Biết nói gì với triệu triệu hạt mưa rơi. Khăn áo sáng nay em choàng lên đơn chiếc. Phố vẫn thế vẫn nồng nàn chờ đợi, mà hương hoa ngày ấy cứ thơm chờ.

Em ngược dòng nhớ lại tháng năm xưa. Những tháng năm mưa giọt tương tư trong trẻo. Em nhặt nhạnh bao điều xưa cũ. Khoảng trống nào cho kỷ niệm ngút ngàn thương.

Có phải tên em và định mệnh, đã an bài chọn tri kỷ là đêm. Ký hiệu xanh trên màn hình nhắc nhở. Mưa đã mùa người có kịp tình nhân. 

Góc khuất dỗi hờn em giấu kín trong tim. Phố bao dung dỗ dành tiếng mưa quen về muộn. Mưa đã mùa bên hiên chiều bề bộn. Ngược dòng đời nhặt nắng thắp đêm nhau.

 

PHÉP TÍNH – CUỘC NGƯỜI.

Hoàng hôn chạm góc ngày

Em về nhân nỗi nhớ

Đêm trăng non ngằn ngặt

Em cộng mềm giấc mơ

Lúc sương mờ phủ lối

Chia lầm lỗi cùng người

Rồi từng ngày hấp hối

Thương trừ bước em… về

Nhân – Chia – Trừ –  Cộng cuộc hề

Cuộc Người – Cuộc mộng đi về… như không.

                                                                             

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *