Tên thật: Lê Thị Tuyết Vân.
Bút danh khác: Xuân Trà.
Sinh năm: 1952
Quê quán: Quảng Ngãi.
Hội viên Hội Nhà văn TP. HCM
Hội viên: LHH UNESCO VN.
Thạc sĩ KHXH & NV. Giáo viên về hưu. Từng là giảng viên chính trường CĐSP Quảng Ngãi, Đại học Phạm Văn Đồng – Quảng Ngãi
Hiện sinh sống và hoạt động văn hóa tại Tp. HCM. Là Chánh văn phòng TT UNESCO Nghiên cứu Văn chương VN. Chủ nhiệm CLB thơ Lục bát Đất Phương Nam,
Đã xuất bản: 6 tập thơ.
Tặng thưởng của Hội nhà văn TP HCM về Bài thơ hay năm 2021.
SÁNG TÁC
ƯƠM XUÂN
Em gom những hạt sương mai
Tưới
cho ý tưởng
phôi thai thơ mình
Nảy mầm
lên ước mơ xinh
Rồi mang ra
cấy
ruộng tình
ươm xuân!
VƠI ĐẦY CON CHỮ
Sao cứ phải: Rằng, xế chiều ngã bóng
Rồi co ro trong mặc cảm nhìn đời
Sao cứ phải quẩn quanh điều đã cũ
Khi tự mới mình, có thể, bạn ơi!
Có phải cứ khiêm nhường là tự trói
Tự buộc mình trong những tín điều đâu
Và sáng tạo, phải chăng là đi ngược?
Khi bao điều nhân nghĩa thắm lòng nhau!
Dẫu vẫn biết người đời ưa “khụng khiệng”
Lòng rưng rưng… ta chẳng kịp cho mình
Bao dự định chắt chiu từ cuộc sống
Bao nhọc nhằn cô đọng áng thơ xinh!
Ta vắt óc, vắt tim mình… lặng lẽ
Từng giọt thơ sóng sánh hiện trong đầu
Đêm khuya khoắt chìm sâu vào giấc ngủ
Trong vơi đầy con chữ nối theo nhau!
THỜI GIAN
Soi gương thấy tóc chuyển màu
Biết năm tháng đậu trên đầu của ta
Không còn dáng liễu thướt tha
Tay chân lựng khựng biết già đến nơi
Giật mình gọi: Thời gian ơi!
CHUYỆN ĐỒI THÔNG
Không hề trách giận chuyện đời sao?
Mà tiếng ru nghe mãi ngọt ngào!
Gió giật chẳng nề luôn đứng thẳng
Sương giăng sá kể cứ vươn chào
Đêm thường hay ngắm trăng tròn khuyết
Ngày lại ưa nhìn núi thấp cao
Trong trẻo đêm ngày vi vút mãi
Nhịp đời năm tháng cứ lao xao…
ANH ĐƯA EM VỀ ĐÀ LẠT
Anh đưa em về Đà Lạt
Thành Phố ngàn hoa mộng mơ
Tiết trời cuối xuân trong mát
Đồi thông xanh phủ sương mờ
Anh dắt em vào biệt điện
Cựu Hoàng phong nhã đa tình
Ngồi thử ghế vua phút chốc
Dấu ghi kỷ niệm tấm hình
Từ giã vàng son điện ngọc
Ta về hào phóng thiên nhiên
Dã quỳ sắc vàng óng ả
Mimôsa, Cẩm tú…hiền!
Rong ruỗi đất trời Đà Lạt
Quanh co đồi dốc chưa từng.
Cùng đến “Đồi thông hai mộ”
Nghe hồn xúc đổng rưng rưng…
Ta lai ghé thăm “Thung lũng…”
Ngùi thương chuyện sử tình trường
Nặng lòng những câu thề hẹn
Để “Hồ than thở” nỗi thương…
Ta đến Trúc Lâm thiền viện
Nghe hồn thanh tịnh nhẹ nhàng
Đức Phật mỉm cười độ lượng
Thấy lòng ta bỗng nhiên an
Ta về với Lang- bi -ang
Nhảy múa vui đêm lửa trại
Làng bản nhiệt thành thếch đãi
Rượu Cần mấy ché thêm thân
Còn biết bao điều nói nữa
Nhưng xin tạm kết đôi vần
Ơn chàng Yersin ngày ấy
Muôn đời ngưỡng mộ ân nhân!
Anh đưa em về Đà Lạt
Mấy ngày đâu chỉ rong chơi
Lắng tâm nghe hồn bát ngát
“Tình ta thành nhạc không lời”
VIẾT TIẾP
BẢN TRƯỜNG CA
Dẫu không sống trong thời kỳ bão táp
Cách mạng mùa thu Tháng Tám hùng hồn
Vẫn sáng mãi trong ta hình Lãnh tụ
Lịch sử đời đời bất hủ:Tuyên Ngôn!
Dẫu không được vinh quang làm người lính
Trong đội ngũ hùng Võ tướng trung kiên
Ta vẫn hiểu, đảng ta thật vĩ đại!
Rung chuyển đất trời bởi một Điện Biên!
Dẫu không sống cảnh “Hỏa lò”, “Côn đảo”
Vẫn quặn lòng những chứng tích hờn căm
Vẫn không quên 30-4 đại thắng
Mà vươn mình trong phát triển từng năm!
Dẫu hôm nay còn bao người lầm lỗi…
Quên khát vọng Ông Cha của một thời
Ta vẫn tin vào chính mình: Sức trẻ!
Tri thức, niềm tin … viết tiếp trang đời!
Thành phố Hồ Chí Minh mùa đổi mới
Nhà tám mốt tầng sừng sửng vươn cao
Hầm Thủ Thiêm, kênh Nhiêu Lộc… ước ao!
Những cầu vượt, những con đường lộng gió!
Thành phố mang tên Bác Hồ ta đó
Bao công trình, những dự án vươn xa
Ta tự hào mang hoài bão Ông Cha
Viết tiếp bản trường ca thời đai mới!
LẮNG HỒN BÊN CỎ
Chẳng phải vô tình em lại về đây
Ngồi bên cỏ ngắm trời mây êm ả
Triền cỏ dại dịu dàng thân yêu quá
Cứ tinh khôi trong nắng sớm, yên bình!
Chẳng phải vô tình em nhớ về anh
Nhớ nụ cười vui, hiền lành, khoáng đạt
Nhớ tâm hồn anh trăng sao bát ngát
Vòng tay ôm đầy trìu mến chân thành.
Chẳng phải vô tình em viết cho anh
Khi ngồi ngắm những mầm xanh của cỏ
Đan kết vào nhau vượt qua gian khó
Cứ khiêm cung bám đất để vươn mình.
Ngàn đời nay cỏ vẫn một màu xanh
Thu chẳng úa, không trơ cành đông đến
Không se sua, chỉ nặng tình thương mến
Đùm bọc, chở che, sức sống lạ thường!
Nhìn cỏ rung rinh trước những hạt sương
Em lại thấy lòng bồi hồi đến lạ
Dâng trào trong em nỗi niềm khó tả
Nhịp sống trôi bình dị biết bao nhường!
Có lắng hồn bên cỏ lặng thầm thương
Mới hiểu hết điều tưởng như bé nhỏ
Giữa bão táp, chỉ ước ao là cỏ
Mà kiên lòng vươn tới ước mơ xinh
Hãy cùng em về bên cỏ lặng thinh!