Tác giả: HỮU CHÍNH
Quê tôi nay đã xa rồi
Người đi muôn ngã cuối trời tha phương
Tình quê ấp ủ yêu thương
Mong cho xuân đến tin sương én về
Bình minh trải thảm triền đê
Nắng lên từ phía ngọn tre đầu làng
Mẹ ngồi đưa võng chứa chan
Lời ru theo mãi gió ngàn, nhớ nhau
Tuổi thơ chưa gánh âu sầu
Thương câu hát gọi trăng thâu đêm về
Triền đê một thuở mãi mê
Chiều chiều lũ trẻ tìm về tắm sông
Mẹ còn bận rộn trên đồng
Mỗi bông lúa chín bao công tảo tần
Dân quê đạp đất chân trần
Đông về sương muối làm cằn mạ non
Quê tôi trai gái còn son
Từng đôi từng cặp ném còn đầu năm
Làng trên xóm dưới tròn trăm
Chơi cho đến hội lễ rằm tháng giêng
Đình làng nơi chốn linh thiêng
Mái cong cao vút dáng nghiêng ngó trời
Quê hương hai tiếng trong tôi
Dù đi muôn ngả xa xôi cũng về.
Bài thơ dạt dào cảm xúc.
Quê hương luôn làm ta phải nhớ thương!
Một bài thơ nói về một nỗi niềm của những người xa quê, xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình để đi làm ăn ở một nơi khác, mặc dù là cũng ở trong lảnh thổ Việt Nam, nhưng cứ mỗi khi Tết đến xuân về thì nỗi niềm muốn đoàn tụ với gia đình laij thôi thúc.
Những kỷ niệm ùa về được nêu trong bài thơ.
Những thấu hiểu sự nhọc nhằn của mỗi hạt gạo, được những người nông dân trong đó có mẹ, đông về sương muối, cái lạnh thấu tim, và những sự kiện trong những ngày Tết đã làm nên một bức tranh quê yên bình, ấm áp và sung túc.
Cảm ơn ban Biên tập rất nhiều.
Ôi “quê cũ” chứ tình luôn cứ mới
Dẫu đi xa mà vẫn cứ ngóng về…
Lo bão tố, hàng cau xanh trước ngõ
Liệu có còn vững chãi dưới cơn mưa?!
Lo Mẹ Cha cả một đời vất vả
Nuôi đàn con trong túng thiếu, qua mùa…
Lo lũ bạn tắm sông thời thơ bé
Đã thoát nghèo, đã sung sướng hay chưa???
Bởi chốn ấy hằn sâu trong ký ức
Những ánh mắt, nụ cười, giọng nói…
Nắng và mưa!
Cảm ơn bạn đã cộng tác với trang điện từ của TT UNESCO NGHIÊN CỨU VĂN CHƯƠNG VN.