THÁNG MƯỜI – THƠ NGUYỄN NGỌC HƯNG

Lúa vàng gạo trắng cốm xanh
Vui mùa lệ vẫn viền quanh mắt cười
Áo cơm no ấm dạ người
Chưa nguôi cái lạnh tháng Mười mưa sa.
Rưng rưng hình bóng quê nhà
Rưng rưng dáng mẹ dáng bà rưng rưng
Lưng còng hết cỡ còng lưng
Hoe hoe tròng khói chưa ngừng xót cay.
Tuổi thu ngày mỏng đêm dày
Lá vàng xao xác heo may xạc xào
Mỏng manh một dải yếm đào
Làm sao ấm ngực chiêm bao héo gầy?
Cảnh nhà ẻo ợt mầm cây
Nắng mưa năm trật bảy trầy chưa xanh
Có đâu sẵn gốc đâm cành
Sẵn cây mà nẩy lộc xanh hoa vàng…
Mờ trong ký ức cũ càng
Dáng bà dáng mẹ mênh mang mây trời
Nhạt nhòa lệ đổ mưa rơi
Trơ vơ gốc rạ tháng Mười trơ vơ!
Nguyễn Ngọc Hưng.

One thought on “THÁNG MƯỜI – THƠ NGUYỄN NGỌC HƯNG

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *