Tên thật Hồ Thị Kim Thu, Sinh quán ở Quảng Bình, nhưng quê cha đất tổ ở Thừa Thiên – Huế.
Được thừa hưởng truyền thống văn chương từ gia đình, cha là nhà thơ – nhà Nho Minh Hồ. Hương Thu đến với thơ Đường luật rất sớm khi mới 13 tuổi đã viết bài thơ Đường luật đầu tiên. Năm 20 tuổi viết “Nước mắt Kiều” khi đang là sinh viên của trường Đại học Văn Khoa Sài Gòn. Tập thơ gồm 100 bài thơ Đường Luật chuyển thể từ Truyện Kiều của Đại thi hào Nguyễn Du. Là Ủy viên Ban chấp hành Liên hiệp các Hội UNESCO Việt Nam, năm 2013 được bổ nhiệm làm giám đốc Trung tâm UNESCO Nghiên cứu Văn chương Việt Nam. Là hội viên Hội Nhà văn Tp. Hồ Chí Minh.
Tác phẩm xuất bản: Nước mắt Kiều – thơ ĐL – NXB Văn Nghệ – 2007; Cổ tích anh và em – Thơ – NXB Văn Nghệ – 2008; Từ hai phía mặt trời – Thơ – NXB Hội Nhà văn – 2010; Giữa những vàng bay – thơ – NXB Hội Nhà Văn – 2021; Chạm vào bóng tối – Tự truyện – NXB Hội Nhà văn – 2023.
Chủ biên nhiều đầu sách: Thế Giới thơ ĐL, Văn chương VN, Thơ ĐL VN Hành trình đất nước …
SÁNG TÁC
TRỐN MƯA
TRONG QUÁN CÀ PHÊ
Mưa!
Cuộc trú ngụ bất ngờ
Cơn thảng thốt của những tiếng sét
Sự dấy động của nhân tâm
Đường thiện ác nhập nhằng bởi sự hóa trang cho một cuộc trình diễn phi nhân cách
Mưa!
Cái rào chắn giả tạo
Nhưng
Chẳng dễ gì vượt qua!
Cuộc sống vẫn trôi đi như những dòng chảy trên mặt đường
Đầy bất cập
Đầy hoang mang
Và tôi
Một kẻ lữ hành bất đắc dĩ
Đang ngồi
Trầm tư
Nhìn mưa!
XUÂN
Năm tàn
Rượu cũ
Đắng lòng
Gom phai nhạt để bế bồng mùa xanh
Hững hờ
Mây vẽ
Nên tranh.
Có hoa nắng rụng
Có mong manh đời
Ngỡ ngàng
Một sát na thôi
Đã tan tác hết
Một tôi
Nồng nàn.
Đi về giữa cõi nhân gian
Ai hay Xuân vẫn điêu tàn trong tôi!
ĐÊM Ở ĐẢO HÒN CHÙA
NHẶT XUÂN
Những cánh mai vàng rụng tả tơi
Kìa xuân một thoáng đã qua rồi
Hương còn níu giữ trên cành biếc
Sắc vội phai tàn giữa nắng tươi
Tạo hóa bày chi trò biến đổi
Nhân tình khéo vẽ cuộc chia phôi
Mùa đi sót lại ngày hoang phế
Góp nhặt tàn dư khẽ mỉm cười!
CÕI NÀO CHO NHAU?
Nắng chiều gom nhớ thả bên sông
Ráng nhuộm vàng ươm cả cánh đồng
Gió chở hương mùa xây cổ tích
Trăng về ngõ phố lạc hư không
Người ru phiên khúc buồn tê hạ
Ta chạm hoàng hôn lạnh buốt lòng
Bất chợt giữa dòng đời vội vã
Một mình ngoảnh lại phía mênh mông!
VỀ BÊN CỔ TỰ
Nơi này lặng lẽ cách trần gian
Cổ tự chìm mây giữa gió ngàn
Cỏ rợp bên đồi sương trĩu lá
Ngày phai cuối ngõ nhạn xa đàn
Lần tay biết rõ đời chia biệt
Nén lệ đau thầm buổi hợp tan
Mỗi bước ta về buông một nẻo
Tình thôi mộng ảo cánh hoa tàn!
TỰ VẤN
Ta về hỏi lại gió ngày xưa
Mới hiểu rằng thu đã chạm mùa
Cỏ vẫn xanh ngời bên lối quạnh
Hoa chừng vội úa giữa ngàn thưa!
Nên đời cứ vậy niềm thương cảm
Và tuổi vèo trôi giấc cợt đùa
Nửa cuộc phiêu bồng thân viễn khách
Riêng mình trắng mộng đủ buồn chưa?
NGỘ
Chạm bước thiền môn chợt hiểu mình
Đường đời dâu bể mộng phù sinh.
Hư danh mãi đắm trò vay trả
Mê lộ không tường miếng nhục vinh.
Thôi hãy làm mây theo lối gió
Rồi về mượn nắng vẽ bình minh
Dỗ lòng an tịnh qua đêm thẳm
Bỏ lại sân si giữ chữ tình!
BÊN ĐỒI TỰ TẠI
Bên đồi Tự Tại lắng thời gian
Giọt nắng chân như cũng dịu dàng
Cát bụi trầm luân mùa bão loạn
Gió mưa chìm nổi gót hồng hoang
Nửa ta trần thế lòng si dại
Nửa giấc vô thường cuộc hỗn mang
Nghiêng bóng chiều nay nơi cõi tịnh
Gối kinh nằm ngủ giữa mây ngàn