NHÀ THƠ HOA ĐĂNG

Tên thật Nguyễn Thị Lệ, Quê quán Hà Nội. Tên thường gọi Thụy Kim Ngân,  bút danh khác: Hoa Tâm.

Thơ Đường luật là điểm dừng chân đầu tiên của Hoa Đăng khi đến với văn chương. Năm 2014 Hoa Đăng tham gia vào các hoạt động văn chương của Trung tâm UNESCO Nghiên cứu Văn chương Việt Nam, trở thành Thành viên của TT, sau đó giữ chức vụ Trợ lý giám đốc TT.

Năm 2015 được kết nạp làm Hội viên Liên hiệp các Hội UNESCO Việt Nam. Ngoài ra Hoa Đăng còn là HV Hội thơ Đường luật VN, PCT Chi hội thơ ĐL Bà Rịa Vũng Tàu.

Đã xuất bản hai tập thơ song ngữ Việt Anh – NXB Hội nhà văn. Năm 2023 tập “Sống”, năm 2024 Tập “Học”.

Đặc biệt tập “Học” là một tập thơ được chính tác giả viết bằng thư pháp tất cả các trang.

Hoa Đăng cũng là một trong những cây bút trẻ đầy tiềm năng hiện nay của Thơ Đường luật VN đương đại.

SÁNG TÁC

NÉT ĐIỀM NHIÊN

Nắng vẫn điềm nhiên tỏa ánh vàng

Cho đời ấm áp chuỗi ngày sang

Sắc hương tràn ngập niềm phơi phới

Đạo đức đắp xây trí nhẹ nhàng

Mỗi niệm thiện lành tâm sáng lạn

Những thời an lạc phúc thênh thang

Mới hay huyền diệu nào xa lắm

Chánh pháp trong ta rọi nẻo đàng.

BÚT HOÀ TÂM

Nguyệt quế đùa mây quyện gió trời

Đẹp ngày ngọc thố ghé nhà chơi

Thử mùi si ái rồi ngơ ngẩn

Vướng nỗi tham sân mãi rối bời

Đành dứt cơn mê phàm tánh bỏ

Để tìm cội giác đạo mầu khơi

Chẳng màng thế sự đua tranh mãi

Ngọn bút hoà tâm toả sáng ngời.

LẠC CẢNH

Ngắm cảnh chiều hôm ngọn gió lành

Bên sườn tháp cổ phủ rêu xanh

Hương rừng gió núi say giờ tịnh

Chiếu đất màn trời toả khí thanh

Bút nối tình thơ, thơ trác tuyệt

Tâm rèn trí đạo, đạo viên thành

Kiếp người sống giữa đời vô định

Vững dạ tham thiền mặc yến anh.

NON TIÊN CẢNH

Trỗi khúc tri ân giữa cảnh miền

Tựa rồng vũ đảo lượn non tiên

Cung mây tỏa sắc đưa người giác

Tiếng kệ khai tâm lắng vị thiền

Đối cảnh quên tình –  tình mộng ảo

Soi lòng lặng ý – ý an nhiên

Dường tranh tạo hóa thầm ban tặng

Mưa phúc hòa chan dứt muộn phiền.

LUẬT HOÁ CÔNG

Cuộc đời đâu chỉ có mùa xuân

Vì luật hóa công sẽ chuyển dần

Thành trụ qua rồi nên hoại diệt

Khiêm từ giữ mãi hết tham sân

Vốn mang kiếp khổ người nương tạm

Chớ vướng tâm phiền việc đếm cân

Sống trọn một ngày trong chánh niệm

Hư vinh mộng ảo chẳng mong cần.

KHÚC TỰ TÌNH

Biển rộng trời cao vẫn một mình

Tự tìm khoảng lặng giữ tâm minh

Lắng nghe sóng vỗ dường vô ý

Hờn trách đàn reo quá hữu tình

Để kẻ mơ màng người luyến tiếc

Mang niềm u ẩn phố buồn thinh

Dưới chiều lá rụng vàng xơ xác

Biển rộng trời cao vẫn một mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *