Tên thật Trần Ngọc Chí, quê ở Bình Sơn – Quảng Ngãi. Hiện sinh sống tại Long Thành – Đồng Nai.
Vốn không thích chốn thị phi, ông sống đời ẩn sĩ, vui cùng trăng nước bên mái lều thơ cùng bằng hữu tri âm, an nhiên tự tại, không tham gia bất kỳ hội, nhóm hay CLB thơ nào. Tuy nhiên, bằng hữu tri âm lại rất nhiều, thỉnh thoảng họp mặt, gặp gỡ cùng nhau bên ly trà, chén rượu, đàm luận văn chương, bỏ ngoài tai câu thế thái nhân tình.
Thơ thì nhiều nhưng chưa in tập thơ nào. Mặc dù vậy, Du Phong vẫn là một nhà thơ được làng thơ Đường luật đánh giá cao về kiến thức văn chương của ông.
SÁNG TÁC
VẠN DẶM ĐƯỜNG THI
Vạn dặm Đường thi vạn dặm tình
Tràn sân Đào Lý nguyệt lung linh
Tố Như mỏi mắt trời luân lạc
Lão Đỗ chồn chân gót viễn trình
Chén rượu tha hương sầu não dạ
Vần thơ đất khách hận ly đình
Gươm mài bao độ hờn trăng lạnh
Hoàng Hạc về đâu chạnh nỗi mình.
THUẬT HOÀI CẢM TÁC
Tặng hiền huynh Kha Tiệm Ly
Mái tóc xanh xưa sớm bạc nhàu
Dòng sông hoài niệm chảy về đâu?
Đã không cung kiếm xoay thời thế
Thì lấy tơ tằm trả nợ dâu
Huyết hận nung sôi bầu chính khí
Hồn thiêng hòa quyện khối thương đau
Gởi niềm trăn trở vào non nước
Cậy mối tương liên bắt nhịp cầu.
CHÂN – GIẢ
Thầy chùa sao lẫn với thầy tu
Giáo lý uyên thâm khác phép phù
Kẻ mượn nâu sòng mưu bá đạo
Người vin chánh pháp luyện công phu
Đời chen danh lợi gieo đau khổ
Đạo quét tham sân dẹp oán thù
Nhắn nhủ ai người nương cửa Phật
Phàm nhân khéo lẫn với chân tu.
MÀU NHUNG NHỚ
Lối nhỏ ta về em biết không
Thân đơn bước lẻ xót xa lòng
Mưa giăng ngõ quạnh đau mùa cũ
Chân dạo đường quen lạc tuổi hồng
Tình ngã nghiêng chiều trôi lãng đãng
Đời chênh vênh bóng chạm mênh mông
Nước mây khéo gợi màu nhung nhớ
Ngọn lửa nào em sưởi ấm nồng.
VỖ MẶT TRẦM LUÂN
Sao còn đùa bỡn mãi chưa thôi
Mặn lạt chua cay nếm chẳng tồi
Ngoảnh lại sông Trà thương tóc bạc
Trông về Thiên Ấn thẹn quai nôi
Hồn quê năm cũ duyên còn vướng
Ngọn lửa hôm nao bếp lạnh rồi
Vỗ mặt trầm luân cười ngạo nghễ
Thơ tràn mộng huyễn lộng trăng chơi.
CẢM HOÀI
Thấm thoát mùa trôi sáu chục ngoài
Mắt trừng đáy cốc tỉnh cơn say
Nước mây đã ngấm mùi hưng phế
Giông bão dồn trêu tuổi dạn dày
Gió sớm thênh thang miền khoáng dật
Đò chiều lạ lẫm sóng cuồng xoay
Thinh không vẳng tiếng chuông chùa giục
Lay động hoàng hôn nỗi cảm hoài.
Đường luật cụ Du Phong lão luyện quá !