NHÀ THƠ MẶC PHƯƠNG TỬ

Tên thật Nguyễn Kim Long, quê ở Gò công – Tiền Giang. Ngoài bút hiệu Mặc Phương Tử, ông còn có bút hiệu khác : Nguyễn Thanh Tâm, Viên Tuệ. Là Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Đồng Nai.

Năm 1982 nhà báo Phong Hồ thành lập Hội thơ Bến Nghé gồm những cây bút thơ Đường luật của Sài Gòn và các tỉnh lân cận, ông được tín nhiệm giao ngọn cờ nguyên soái, sau đó chủ biên và cho in tập thơ “Giao cảm” gồm những bài thơ Đường luật được chọn lọc của các thành viên trong hội thơ Bến Nghé.

Năm 1998 ông có thơ trong tuyển tập Thơ Tình VN & Thế Giới Chọn Lọc, do Ô. Khai Trí cùng nhóm nhà thơ đương thời thực hiện, ngoài ra, Mặc Phương Tử còn góp bút trong nhiều tuyển tập khác như: Giao Cảm, Giai Điệu Bốn Câu , Bút Xưa 1, 2, 3 và 5 và Phù Sa Của Gió …

Tác phẩm in riêng: Hoa nắng – NXB Sông Bé 1990; Hương Đất – NXB Đồng Nai – 1992; Tình biển – NXB Văn Nghệ TP. HCM – 1994; Góc Nắng – NXb Văn Nghệ – 2007;

Ru tình hạt bụi – NXB Hội Nhà văn – 2009; Tuyển tập Hương Đạo – 2011 NXB Đà Nẵng; Hương Bờ Hoa Cỏ 1, (Tạp văn) USA; Theo Mây Đi cùng Mây Về (Ký) USA; Cát bụi và mùi hương – Thơ – NXB Hội nhà văn – 2024.

SÁNG TÁC

ĐÊM VIỄN PHƯƠNG

Đối bóng canh chầy đêm viễn phương

Hồn khuya lấm tấm giọt sao sương

Nhớ tình thơ cũ xanh cung phím

Chạnh bến thu xưa trắng bụi đường

Dẫu hết một mùa xuân gởi mộng

Vẫn còn mấy chiếc lá đưa hương.

Bên trời ánh nguyệt mênh mông sáng

Muôn ngã sầu mây, một hướng dương.

 

BUỒN TRONG NGÕ PHƯỢNG

                        Chiều nay mây trắng về phương cũ

                        Dệt mấy vần thơ gởi cố nhân.

Vừa mới hôm nao những sớm chiều

Chén trà tâm sự chốn cô liêu

Tiếng thơ đã vắng lời Quang Trí  (1)

Tơ phím còn vương nhịp sóng Kiều

Vị Ngộ (2) men lên buồn lệ đọng

Minh Hồ (3), sầu rụng bến hương yêu.

Chao ôi, ngõ Phượng hay chăng nhỉ?

Ta một phương trời, Thu (4) hắt hiu!

    • Bài thơ được viết khi nghe tin nhà thơ Minh Hồ qua đời
    • (1), (2), (3), (4) là tên bốn thành viên của Tứ Hữu Phương Hồng – Mai Quang Trí, Vị Ngộ Nhân, Minh Hồ và Hương Thu.

 

TRĂM MIỀN XUÂN Ý

Tuyết không còn tuyết, Đông tàn Đông

Chim hót rừng xa, nắng rựng hồng

Đã hết sương cài bờ ảo vọng

Mới hay trăng ngự đỉnh cô phong.

Cỏ hoa mùa đến trời hương toả

Mây nước ngày lên ngọn gió bồng.

Cựa mạch thời gian nghe lá thức,

Trăm miền xuân ý rạng tầng không.

 

CHO MÙA THU CŨ

Mới hôm nào đó… lá vàng rơi

Nay tiếng thu xưa lại đến rồi!

Dãy bạc lưng trời sương gối mộng

Chiều xanh đáy nước nắng nghiêng đồi.

Thoáng nghe hồn đá đìu hiu quạnh,

Chừng thấy mây ngàn lãng đãng trôi.

Ta gởi câu thơ theo cánh nhạn

Cho mùa hoa lệ, dẫu xa xôi!

 

TRĂNG SÁNG HIÊN NGOÀI

Trăng sáng hiên ngoài, đêm tráng gương

Nẻo phù vân tạc dấu vô thường.

Toả hương huyền nhiệm tình hoa cỏ

Lạnh dấu luân trầm mộng khói sương.

Cây gục đầu khuya sầu bốn mặt

Chim nghiêng cánh mỏng thức mười phương.

Ai hay giữa chốn miền u tịch!

Có một vầng viên nguyệt dặm trường?

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *