NHÀ THƠ PHÚC HỮU

Tên thật Phạm Hữu Trung, quê quán ở Cao Minh – Vĩnh Bảo – Hải Phòng. Là Hội viên Hội Nhà văn tp Hải Phòng.

Phúc Hữu Sinh hoạt với Trung tâm UNESCO Nghiên cứu Văn chương Việt Nam, và trở thành TV của Trung tâm vào năm 2017. Là cây bút thơ Đường luật sắc sảo, Phúc Hữu tham gia nhiều CLB và trang thơ trong cả nước. Từng là TV trong BCN CLB Văn chương Đất Cảng khi CLB còn trực thuộc TT UNESCO Nghiên cứu Văn chương VN.

Hiện tại Phúc Hữu là Chủ nhiệm CLB Thơ Trung tâm Văn hóa Tp. Hải Phòng.

Tác phẩm đã xuất bản

    • Trăng chiều (Thơ) – NXB Hội Nhà văn – 2014
    • Tự tình Thu (Thơ) – NXB Văn học – 2018
    • Độc thoại (Thơ) – NXB Hội Nhà Văn – 2024

ĐỘC THOẠI

Cập bến hoàng hôn ấy vậy mà

Quê người say tỉnh chỉ mình ta

Chiều vương bóng hạc, vần thơ tủi

Nắng nhuộm tơ lòng, ngọn bút sa

Nửa gánh văn chương đầu đã bạc

Dăm bầu thế sự mắt  thêm hoa

Tình đời lựa tứ gom chân thiện

Dốc cạn buồn vui, một tiếng khà.

NHỚ NGUYỄN DU 

Bồi hồi trở lại với Nghi Xuân

Khói quyện hương bay trắng mộ phần

Bóng xế dần loang hồn bút nghẹn 

Chiều tàn vội tắt tiếng thơ ngân

Tình trao khắc khoải hồng nguyên tác

Nghĩa gửi cồn cào rạng cố nhân

Bến cũ dòng xưa lay lắt nhớ

Ngàn năm lệ xót cõi dương trần.

XUÂN ĐẾN

Bỗng thấy thiều quang ửng sắc trời

Mai đào rực rỡ nụ hồng tươi

Đôi con én liệng đồng xanh trải

Một dải đê nằm cỏ nõn phơi

Cuối chợ ông đồ ngồi múa bút

Bên đường cậu tú đứng khua môi

Bánh chưng giò chả râm ran tết

Thiếu nữ nhìn nhau lúng liếng cười.

TÙNG 

Tuổi tác màng chi cứ chất chồng

Iêng hùng ngạo nghễ giữa tầng không

Non đoài rễ cuộn như hình phượng

Biển chấn cành vươn tựa dáng rồng

Tọa giữa càn khôn, khinh hạ thử

Trơ cùng tuế nguyệt, chấp đông phong

Ngàn sau cốt cách còn ghi tạc

Hỏi gió mây kia cũng nản lòng. 

HỒNG TRẦN

Lạc bước si mê giữa cõi trần

Vui buồn đắng ngọt tựa phù vân

Phong hoa tuyết nguyệt cười bao lượt

Xuân hạ thu đông trải mấy lần

Bạc thế gian – tình thù hỉ nộ

Xót nhân quần – ái hận tham sân!

Trò đời huyễn hoặc câu khôn dại

Tự tại an nhiên ấy phúc phần.

ĐỘC ẨM

Đã chạm nàng xuân mấy chục lần

Mà lòng cám cảnh bả phù vân

Nâng bầu tri kỷ hồn tươi mới

Quẩy mớ văn chương bóng nhạt dần

Vẫy bút an nhiên giờ tống cựu

Đăng đàn tự tại phút nghinh tân

Sáu mươi chín cái tang bồng nhỉ

Nếm đủ truân chuyên với vũ vần.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *