Tên thật Nguyễn Công Đức, hiện sinh sống và sáng tác tại Phú Yên.
Ông là Hội viên Hội thơ Đường luật Việt Nam, hiện đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Chi hội thơ Đường luật tỉnh Phú Yên. Thập Đức mang ngọn lửa nhiệt tình trong tim đến với thơ. Anh tham gia viêt bài thường xuyên trên các trang của chuyên san “Văn chương Việt Nam”, là TV sinh hoạt của Trung tâm UNESCO Nghiên cứu Văn chương Việt Nam từ năm 2014.
Thơ Đường luật của Thập Đức luôn mới mẻ từ ngôn ngữ đến nội dung, tư tưởng. Tuy nhiên không vì thế mà ông “vượt rào”. Đến với thơ Đường luật, Thập Đức luôn tuân thủ những quy định sáng tác dành cho thể thơ này.
Ngoài tập thơ riêng in năm 2013, Thập Đức còn góp bút trong nhiều tập thơ in chung trong cả nước.
SÁNG TÁC
TẶNG NGƯỜI YÊU DẤU
Vui, khổ một đời vẫn có nhau
Từ khi xanh tóc đến phai màu
Bài thơ “sỏi đá” đang mùa cũ
Lời hẹn “yêu người” tận kiếp sau
Soi mắt ngân hoài câu ước nguyện
Cầm tay quên bặt khúc tương cầu
Vàng trăng rải gấm thơ hòa nhạc
Đối ẩm chung nhìn cuộc bể dâu.
LÒNG CỦA MẸ
Viết cho ngày hòa bình
Tràn ngập niềm vui chẳng bến bờ
Đây lời nguyện ước vẹn tròn mơ
Đẹp tươi Hồng Lạc chung trời biển
Nồng thắm Việt Nam một sắc cờ
Nối, giữ cha ông ngời sử sách
Tiếp, bồi con cháu rạng hồn thơ
Người ơi! Mong đợi dài năm tháng
Thống nhất, bình yên, Mẹ đã chờ!
ĐỀ CHÙA BẢO LÂM
Linh khí Bảo Lâm quyện Chóp Chài
Đắm lòng kẻ muốn lánh trần ai
Chuông thanh dìu vía lên tiên cảnh
Mây đẹp theo chân đến phật đài
Kim tướng ba thân ngời Pháp bảo
Huệ tâm một đóa rạng Thiên Thai
Thăm chùa chợt nhớ lời năm cũ
Sương khói mênh mang đọng dấu hài…
TÌNH XỨ NẪU
Đá Bia mây phủ để ai sầu
Tháp Nhạn hoàng hôn đón hải âu
Trăng giục trường ca làng Phước Hậu
Thuyền xô khúc hát vịnh Sông Cầu
Bài chòi man mác duyên đưa thấu
Quan họ u hoài nợ gửi đâu
Đất Phú vẹn nguyên tình xứ Nẫu
Trao nhau vôi thắm để xanh trầu.
ĐỀ CHÙA HƯƠNG TÍCH
Ta đã về rồi Hương Tích ơi!
Bao phen trước Phật nguyện cho đời
Thuyền từ đã chẳng mong người đón
Bồng đảo đành thôi ước kẻ mời
Tiếng mõ xua đi niềm luyến nhớ
Cội hòe khỏa lấp nợ đầy vơi
Nắng mưa âu cũng trần gian mộng
Hạt bụi bay tròn một kiếp thôi!
NHÌN LẠI MÌNH
Ừ nhỉ, văn chương nhẹ túi đời
Giật mình, dư lục thập – còn chơi
Quên ngày quên tháng quên đo tuổi
Chẳng bợ chẳng bưng chẳng cúi người
Một tấm lòng son từng lắng đọng
Ba miền nghĩa thắm mãi xanh tươi
Sáng quê chiều biển thường ngâm ngợi
Thơ – bạn cùng ta rộn rã cười.