Tên thật: Đặng Nguyễn Hồng Nhi, quê ở Gò Công Đông, Tiền Giang. Hiện đang sinh sống và làm việc ở quê nhà.
Là một trong những hạt giống thơ Đường luật có triển vọng. Quân Nhạc mê sách và thích nghiên cứu để tự học hỏi. Các thể thơ cổ là điều Quân Nhạc luôn hướng đến để tìm tòi với trái tim đầy đam mê như: Cổ phong, thơ Đường luật, Hát nói, Nhất thất lệnh …
Con đường sáng tác với Quân Nhạc phía trước còn dài và sẽ luôn là một hành trình khám phá đầy thử thách.
Hiện Quân Nhạc là một trong những thành viên BQT trang thơ CLB Nghiên cứu và sáng tác thơ ĐL Việt Nam thuộc TT UNESCO Nghiên cứu Văn chương Việt Nam. Ngoài ra, còn là TV Ban điều hành Cổ Thi Đình – Văn Mặc Đình.
SÁNG TÁC
TỰ VẤN
Hoa niên tựa gió đã về đâu?
Chén rượu nồng pha mấy giọt sầu
Một gánh duyên trần trông thấy lạ
Ba hồn chính khí thả chìm sâu
Tay nâng nhạt thếch môi thầm uống
Bút điểm mơ hồ giấy vội thâu
Ta muốn đốt đi ngàn nét cũ
Cho lòng cháy bỏng giữa mưa ngâu!
GỬI ÁNG MÂY BAY
Rượu trút đôi bầu lòng chửa say
Vầng trăng chẳng vội bước qua ngày
Đêm dài bút gửi hồn thơ kết
Chuyện cũ tâm sầu mộng gió lay!
Cạn ráo duyên trần ngao ngán đổi
Đầy vơi thế sự chán chường thay
Hoài nghe thấu chuyện người đen bạc
Hóa nỗi đau thành mây vút bay!
CHÍ NAM NHI
Người ngồi lật sách, nguyệt bên song
Tại thế nam nhi rực lửa lòng
Giữ bút mong danh ngoài tứ hải
Nâng chùy muốn tiếng vượt thiên phong
Rồi hay lối mộng thường dang dở
Mới biết niềm trần cứ đục trong
Chẳng ngại, thân bừng lên sức trẻ
Trên đầu sự nghiệp chỉ non sông!
RONG CHƠI
Tạm vứt sau lưng cái việc đời
Ngày dài cứ mặc sức rong chơi
Nhìn mưa, trút rượu cười vơ vẩn
Ngắm gió đưa mành vẽ thảnh thơi
Miếu tự sân đền thêm lối bước
Giáo phường nhạc hoạ mến câu mời
Thân này ai sống thay ta nữa?
Trước thỏa lòng mình khổ cạn vơi!
BỨC TRANH ĐỜI
Quạ nép chân mây, thỏ ngẩng đầu
Trên thuyền ngư phủ nhẹ buông câu
Sóng xô đá trĩu mòn năm cũ
Gió thét chim bay mỏi cánh sầu
Lão ngắm mồi thơm trầm nước bạc
Kình giành lợi nhỏ mất dòng sâu
Sương giăng lẳng lặng pha màu tóc
Tự bấy lâu quên giấc mộng hầu!
NỖI LÒNG TÔ VÕ
Chiều buông gió rét giữa lưng đồi
Vượn khóc thay người viễn xứ thôi
Đất Hớn từ lâu sầu cách biệt
Mưa Hồ đã lắm mộng chia phôi
Sương pha tóc nhạt tàn thân thế
Tuyết phủ trời mờ nợ lứa đôi
Ngoảnh mặt trùng dương che cố quốc
Thà xưa một thác sớm quy hồi!