NHÀ THƠ TRẦN NGỌC PHƯỢNG

NHÀ THƠ TRẦN NGỌC PHƯỢNG

Sinh năm 1945

Hội viên Hội nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh

Thường trú: Quận 3 – TP HCM

Thành viên CLB Lục bát Đất Phương Nam

 

THEO BƯỚC CHÂN DIỄU BINH  

Đoàn quân diễu binh

Hùng dũng hiên ngang

Nện gót giầy âm vang trên đại lộ

Con đường xưa tiến vào thành phố

Năm mươi năm rợp đỏ cờ sao

 

Các anh đi trong tiếng hò reo

Ngực căng phồng mắt nhìn phía trước

Những trang sử cuồn cuộn theo bước chân anh bước

Những cuộc xuống đường

Những buổi hành quân

Những bước chân trèo non lội suối

Những dấu chân còn ẩn mình trong bóng tối

Cũng hiện về trong ánh hào quang

 

Các anh diễu binh

Không phô trương xe tăng tên lửa

Một thế kỷ đánh bao quân xâm lược

Trận đia lòng dân , khí thế ngút trời

Khát vọng hòa bình trong tiếng em cười

Trong mắt người lính già đứng lặng

 

Các anh diễu binh

Đất nước vươn mình

Hồng hào vóc dáng

Mang theo bao niềm tin hy vọng

Ai cũng thấy mình như đang bước cùng anh

TNP

 

50 NĂM THÀNH PHỐ TÔI YÊU

Sài gòn hòn ngọc Viễn Đông

Trăm năm tên gọi ấm lòng thân thương

Từ trong khói lửa chiến trường

Thàng Tư rợp đỏ , phố phường cờ sao

 

Về nơi cắt rốn, chôn nhau

Đât lành chim đậu, ôm bao kiếp người

Quen thân từng tiếng chào mời

Nhẹ lời xin lỗi, ngọt lời cảm ơn

 

Cầu Ba Son giương cánh buồm

Thủ Thiêm bừng sáng tay ôm đón chào

Mê trô như dải lụa đào

Áo dài tha thướt em vào hội Xuân

 

Nhớ thời khốn khổ gian nan

Bo bo thay gạo, xe than thay dầu

Kênh đen rác rưởi ngập đầu

Bạt ngàn *Ổ chuột” sặc mùi tanh hôi

 

Kênh nay in bóng mây trời

Nước xanh sạch lại cá bơi vẫy vùng

Ngọc từ ý chí kiên cường

Xé rào mở lối tìm đường đi lên

 

Sức càng mạnh chí càng bền

Tinh người kêt tụ niềm tin vươn mình

Chân trời rực ánh bình minh

Kỷ nguyên giầu có yên bình bay  cao

 

Ngọc ngà Thành phố từ đâu

Ánh đèn hoa lệ sắc mầu lung linh

Cả từ môi thắm, duyên xinh

Năm mươi năm ây nghĩa tình thủy chung

TNP

 

DỐC XUÂN

Khi chạm tuổi hoàng hôn

Đừng ngại chiều tắt nắng

Đừng sợ đêm thăm thẳm

Đừng buồn vắng trăng sao

 

Hãy dướn người lên cao

Đón gió reo,lá hát

Đón nắng vàng như mật

Ngào ngạt sáng xuân về

 

Nhộn nhịp tiếng người xe

Bên cháu con vui vẻ

Thấy lòng mình đang trẻ

Ríu rít tiếng Xuân cười

 

Chẳng dốc nào chơi vơi

Đỉnh cao mình đã vượt

Chẳng sông nào êm trôi

Mà không qua ghềnh thác

 

Cứ nhủ lòng thảnh thơi

Giữ bập bùng ngọn lửa

Thơ cứ thả lên trời

Dốc Xuân trôi thong thả

TNP

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *