Cảm nhận văn học
Tác giả: HƯƠNG THU
Xin mượn tên một bộ phim Việt Nam của nhà biên kịch kiêm đạo diễn Victor Vũ để làm tiêu đề cho bài viết. Bởi thật sự, tôi đã thấy những đốm hoa vàng trên thảm cỏ xanh, khi một buổi sáng bất chợt bước vào không gian xuân mượt mà, xanh biếc, trải ra bất tận trước mắt tôi. Mùa xuân đã về thật rồi, ngọt ngào như những viên kẹo bọc đường tuổi nhỏ, thơm ngát như môi ai nồng nàn tình yêu đầu đời say đắm:
“Em cứ thế như nàng tiên bé nhỏ
Môi xuân thơm ngan ngát nụ hôn đầu
Tôi đã thấy những cánh vàng rất khẽ
Trên cỏ xanh biên biếc chạm vào nhau”
(Nguyễn Hoài Thương).
Cỏ và hoa như đôi tình nhân giữa mùa xuân thắm, hoa nồng nàn, và cỏ yêu thương. Hoa cỏ trao nhau lời tình tự, và mùa xuân bỗng nồng nàn hơn bao giờ:
“Cỏ xanh trong sáng xuân tươi
mênh mông hoa thắm trên đồi ngát hương
anh về gìn giữ yêu thương
Lau em mắt biếc giọt sương ngỡ ngàng”
(Trần Thiên Thư).
Ừ! Hãy lau sạch đi những muộn phiền của quá khứ, để đất trời sáng xuân trong veo với tiếng chim rộn ràng ở một nơi nào đó:
Trong veo trời đất giao mùa
Xuân về trước cửa, nắng vừa xôn xao
Tiếng chim ríu rít nơi nào
để tôi lạc giữa lối vào tim em
(Hoàng Văn Khải)
Ừ! Cứ đi lạc như thế nhé Khải! bởi có hề gì, khi yêu, đôi lúc người ta trở nên ngu ngơ hơn bao giờ, đường vào tim người con gái ấy, chẳng dễ gì cho bạn một cơ hội may mắn như thế, cứ tha hồ “ đi lạc”, rồi một ngày bạn cũng đến được nơi mình cần đến , đường hoàng gõ cửa trái tim người con gái mình yêu, nhắm mắt và tận hưởng khúc giao mùa rất đẹp:
Người nhạc trưởng
Mùa xuân
giơ cao chiếc gậy phù phép
khúc giao mùa thánh thót rơi trên thảm cỏ đầy hoa vàng
có người khách lạ
chiều nay
nghe trái tim mình mở hội
(Nguyễn Giao Tiên).
Mùa xuân! Tôi cảm nhận được từ mắt ai nồng thắm, từ vòng tay ai yêu thương, và nụ hôn đánh thức miền quá khứ, xao động nụ cười, lơ ngơ chân bước, hồn nhiên cả miền hoa cỏ…
…Để ai ánh mắt nồng nàn
Trải mùa xuân thắm hoa vàng quanh em
… Để ai vớt nắng lụa mềm
Lơ ngơ chân bước hồn nhiên thuở nào…
(Lê Phương Nga).
Mùa xuân! Bạn cứ đi, cỏ hoa đầy phía trước, sau lưng là quá khứ nhọc nhằn của một thời tuổi nhỏ, cái thuở người ta cứ gọi là “trẻ trâu” ấy, quá đỗi ngọt ngào, dù không muốn quay về, kỷ niệm cũng cứ níu chặt, không buông:
Em đi về phía mùa xuân
sau lưng hoa cỏ bao lần ấu thơ
tôi xin nhặt chút dại khờ
để yêu cho hết mùa thơ ngọt ngào
(Phương Linh).
Mùa xuân! Trang nhật ký tình yêu thêm một nốt nhạc vui. Cô gái của thời thiếu nữ trở về trong bộ áo xênh xang, tóc thả dài trong gió ngát hương – hương của hoa và của cỏ:
Em về trong nắng lụa vàng
Điểm hoa tà áo xênh xang giao mùa
một thời thiếu nữ ngây thơ
hương lùa mái tóc như vừa qua đây
(Trần Thị Thu Hà).
Ừ! “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, khi nàng công chúa trong cổ tích – là em – trở về lâu đài tình yêu, ngủ quên giữa “miên man nồng nàn kỷ niệm”. Tình yêu xanh và thơm như môi hoàng tử – là anh – một đời tìm kiếm, một đời lang thang hát khúc tình xuân bất tận:
Em vẽ màu cổ tích
Mùa xuân rực rỡ hoa vàng
cỏ xanh trải dài trước mắt
có chàng hoàng tử lang thang…
( Ngô Hoàng Thụy Khang).
Hãy thôi, xin khép lại những mộng mơ một thời xuân thắm. Hãy để hoa vàng và cỏ xanh miên man giữa triền ký ức, trở về thôi! Bạn tôi! Một khung đời khác đã và đang không ngừng tiếp nối cho một mùa xuân thắm đẹp hơn bao giờ – đó là mùa xuân của Mẹ: Mùa xuân mẹ trắng ngần mái tóc
Mây chiều bay kín cả ngõ đời
Mùi rơm rạ theo hoài quấn quýt
Tấm lưng còng cõng nắng chiều rơi
(Huỳnh Phương Thảo).
Và tôi xin kết thúc bài viết ở đây, dù mùa xuân vẫn còn đâu đó, trên cánh đồng bất tận với hoa vàng và cỏ xanh. HT