Tác giả HƯƠNG THU
Cuộc sống đôi khi thật kỳ diệu, chẳng hẹn hò nhau, nhưng vẫn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy cảm xúc. Những thương yêu gởi gắm cho một mùa thu Hà Nội, chợt gần, chợt xa với xôn xao kỷ niệm, ấm áp vòng tay, lẻ loi ánh mắt và những khoảng đêm mông lung đầy sương và gió, những khoảng trời xanh ngắt với vài đọt nắng vô tình buông vội, đậu lại trên bờ tóc ai, nồng nàn hương hoa sữa, để bước chân chàng trai đi về cứ dùng dằng nỗi nhớ không tên. Tôi muốn mời bạn cùng tôi, chúng ta hãy nắm tay nhau đi giữa một mùa thu Hà Nội như thế để nghe tiếng lòng trăn trở của những con tim chở đầy thổn thức về một mùa thu Hà Nội đẹp và thơ.
Tình yêu đã được bắt đầu từ một mùa thu với “mùa hoa sữa thơm môi” và sự rung động đến từ trái tim của một người con trai, khi người con gái của chàng đã đến và mang theo cả mùa thu Hà Nội gõ cửa trái tim chàng
Em mùa thu Hà Nội
Mùi hoa sữa thơm môi
Em mùa thu Hà Nội
Đi vào cuộc tình tôi
(Phạm Sĩ Trung – Em mùa thu Hà Nội)
Không cần thắc mắc thêm, cuộc tình đó sẽ đi về đâu? Bởi không gian bây giờ là không gian của yêu thương và đắm đuối, của một khởi đầu đầy mặn nồng và ấm áp
Em về thơm ngát mùa thu
Ngẩn ngơ Hà Nội sương mù sáng nay
Lạnh vừa một chút heo may
Mà con tim ấm ngất ngây… lạ lùng!
(Phạm Thư – Em về Hà Nội sáng nay)
Tình yêu vốn là vậy! Nhiệt độ sinh học không bao giờ cân bằng với nhiệt độ trái tim! Chẳng ai có thể giải mã nổi vì sao người ta yêu nhau, vì vậy đừng bao giờ hỏi đối tượng của mình “vì sao…”, hãy cứ lặng yên mà nghe con tim của đôi lứa tự tình.
Tôi tìm về trong veo nơi góc phố
Đón tình yêu bằng một giấc thu vàng
Tôi lại mơ nơi hoa sữa dịu dàng
Và thiết tha gọi tên em nỗi nhớ…
(Việt Tử – Em và mùa thu Hà Nội)
Mùa thu chợt đến, chợt đi, tình yêu cũng chợt còn chợt mất, và dù trong tận cùng nỗi nhớ nhau da diết, trái tim yêu vẫn cứ đầy ắp nỗi đợi chờ.
Em ở đâu trong hoa sữa mùa thu
Cứ ngào ngạt, nồng nàn rơi đắm đuối
Đêm se lạnh những bàn tay hứng nhặt
Ép vào thơ nỗi day dứt đợi chờ
(Trần Thanh Xuân–Em ở đâu hỡi mùa thu Hà Nội)
Sự chờ đợi có thể năm năm hay mười năm, cũng có thể là cả cuộc đời… biết đâu được! Nhưng quan trọng gì điều đó! Hà Nội mùa thu vẫn đẹp, Lá vàng vẫn rơi trong “ chiều nghiêng phố cũ”, và người ta vẫn muốn đợi chờ nhau!
Hà Nội mùa thu gió hát ngọt ngào
Lá vàng rụng rơi chiều nghiêng phố cũ
Em có nghe những lời thu nhắn nhủ
Hà Nội yêu thương, thu muốn đợi em về.
(Tạ Thăng Hùng – Trong veo mùa thu Hà Nội)
“Thu muốn đợi em về”, chỉ là cái cớ thế thôi, cả một mùa thu Hà Nội đầy nhớ mong và thao thức giữa lòng chàng trai, nỗi nhớ cứ đầy lên ăm ắp, và chàng đang chờ đợi sự trở về của người con gái chàng yêu. “Em hãy về để Hà Nội được mơ”, đó là một giấc mơ “ngọt ngào hương cổ tích”, có tiếng dương cầm rơi “trong đêm hồng tĩnh mịch”, có yêu thương ngọt ngào đến từ trái tim đang chờ đợi, nhớ mong.
Em hãy về để Hà Nội được mơ
Một giấc mơ ngọt ngào hương cổ tích
Phố cổ chao nghiêng trong đêm hồng tĩnh mịch
Tiếng dương cầm mê đắm hát ru em!
(Long Trần – Về Hà Nội nghe em)
Nhưng, hình như người con gái kia vẫn còn mãi rong chơi đâu đó với những giấc mơ của riêng nàng, cô ấy đã không nghe tiếng gọi của người con trai, đã không biết đến một Hà Nội mùa thu đầy thương yêu đang chờ đợi nàng, và Hà Nội đã khóc, mùa thu đã khóc, trái tim người con trai cũng khóc…
Em không về lạnh mùa thu Hà Nội
Những cơn mưa cứ thế trút qua lòng
Em không về Hà Nội và anh đã khóc
Sương mù giăng bốn phía một dòng sông!
(Mai Phương – Sao em không về)
Tình yêu là một bản nhạc với vô vàn cung bậc cảm xúc và mùa thu Hà Nội đã trở thành chất xúc tác có cường độ cao nhất làm thăng hoa cảm xúc của người thơ. Không chỉ là một nét buồn, với lá vàng rơi nghiêng trong chiều gió, hay sự chờ đợi âm thầm của những người yêu nhau. Ở đây, còn có cả khoảng trời xanh trong vắt của một mùa thu Hà Nội, rộn ràng và ấm áp tin yêu đến từ những trái tim đang thổn thức, vì một mùa thu Hà Nội rất êm đềm.
Gió chiều thầm thì to nhỏ
Hỏi rằng có yêu anh không?
Mùa thu nắng vàng qua đó
Tình em thơm ngát hương lòng
(Mai Thị Hương Phấn – Mùa thu và em)
Mùa thu Hà Nội của tôi
Có em nồng nàn hơi ấm
Trong veo bầu trời chút nắng
Nụ chiều thơm ngát đôi môi
(Hoàng Phương – Mùa thu và em)
Đẹp lắm những mùa thu như thế – mùa thu của yêu thương và hạnh phúc.
Mùa thu Hà Nội và em
Thơ như vạt nắng em đềm trong tôi
(Nguyễn Lê Hồng – Hà Nội – Mùa thu và em)
Cuối cùng, bạn và tôi, chúng ta sẽ cùng nhau trở về với một mùa thu Hà Nội mãi mãi là dấu ấn không phai giữa bao lòng người dân Việt hôm nay.
Anh cùng em đi giữa mùa thu Hà Nội
Với rừng cờ đỏ thắm ánh sao bay
Trời tháng chín nắng hồng tươi anh nhỉ?
Hạnh phúc về tay nắm chặt bàn tay!
(Vũ Thị Hoài Mơ – Tháng chín mùa thu)
Xin được dừng ở đây, giữa một mùa thu với nắng vàng đang reo hát ngoài kia, có đôi chim gì không biết đang âu yếm bên nhau. Cỏ rất xanh, và tình người rất thơm.
Trích: Tạp chí Văn chương Việt Nam 17.
Mùa thu Hà Nội đẹp xao xuyến, những con đường lá vàng buông rơi, không gian hơi se lạnh để khoác thêm chiếc áo điệu đàng, phố cổ phảng phất mưa phùn lại càng thêm hoài niệm.
Thu Hà Nội lãng mạn hơn, mộng mơ hơn, dịu dàng hơn qua tản văn đẹp của tác giả.
Cảm ơn em đã đọc và đồng cảm với một mùa thu Hà Nội.
Tuyệt voi chị .Khi đọc Mùa Thu Hà Nội .Biết thêm một chút cảnh sách của quê hương .Ước mong nếu có dịp đến Hà Nội vào mùa Thu .