Tác giả: VŨ MIÊN TRƯỜNG
Con về đây
sương vón cục thành băng
Gió thổi ngược phía chân ngày nốt lặng
Tất cả còn nguyên, chỉ là không thấy mẹ
Phút chốc tưởng chừng đất nứt, trời nghiêng
Tim con
vết cắt không thành máu
Cạn đầu nguồn
sông khát bờ đau
Biển con xanh từ lời ru của mẹ
Mẹ đi rồi
Áp thấp xé trùng khơi
Mẹ không chờ
hay là con mỏng phúc
Mà mưa trút
cả một chiều mẹ đợi
Phút lâm chung
Con tin mẹ hiểu và thương…
Giọt nước mắt
cuối cùng mẹ vẫn chảy xuôi
cho nỗi buồn ngày con về nuốt ngược…
Võ Miên Trường.
(Để nhớ mùa vu Lan đầu tiên không còn Mẹ)