LÃNG KHÁCH CA – THƠ – TÁC GIẢ LƯU LÃNG KHÁCH


Từ giang hồ lấm bụi
Quen muôn phương là nhà
Bước độc hành rong ruổi
Dệt thành Lãng Khách Ca

Đâu non xanh nước biếc
Đâu vân nguyệt yên ba
Đâu tình người tha thiết
Lòng rộn ràng hoan ca

Nước non mình đẹp quá
Đẹp từ buổi khai thiên
Đẹp từ trong rơm rạ
Hồn ngây ngất xuân miên

Biển biếc sóng lớp lớp
Rừng xanh cây trùng trùng
Giục giã bước lãng bạt
Ru đời quên lao lung

Trùng khơi say trời nước
Vịnh Hạ ngưng tay đàn
Yên Tử hồn thoát tục
Phong Nha hứng thơ tràn

Ngày Kinh Bắc lang thang
Luy Lâu sầu mấy độ
Đêm Tiêu Tương mơ màng
Lòng bâng khuâng hoài cổ

Chùa Dâu chiều mưa đổ
Như lời kinh buồn buồn
Tiếng Khâu Đà đâu đó
Vọng về trong tiếng chuông

Đền Thượng trầm hương tỏa
Hồn miên man cội nguồn
Trời Phong Châu đẹp lạ
Đêm vằng vặc trăng buông

Lên Sa Pa lạnh quá
Giá mà tay trong tay
Từ đỉnh mù chót vót
Ngỡ mình cưỡi mây bay

Đất Cao Bình thương lạ
Mạc thành khuya ô hay!
Hồn Kính Cung tức tưởi
Mưa gió sầu lắt lay

Ôi! Hoang vu đất đá
Ôi! Biến cuộc tang thương
Ôi! Đầu rơi máu đổ
Phế tích trầm tịch dương

Xuôi Cát Bà Vịnh Hạ
Vui nước nhược non bồng
Giữa hữu tình sơn thủy
Hồn lạc tới mênh mông

Nhịp chèo đôi em gái
Chèo mãi chẳng tính công
Đưa người đi! Đi mãi
Neo một đời em trông

Sáng Đông Đô lạnh giá
Nhớ người trả gươm thiêng
Bên Đài Nghiên Tháp Bút
Ngẫm đời bao tài hiền

Trăng soi hồ Lãng Bạc
Cung điện nào hiện lên
Từ Kim Liên Trấn Quốc
Gọi hồn Cổ Nhuế Viên

Chiều Tây Đô bóng ngả
Thành quách mờ hơi sương
Nghe trong miền hoang cổ
Một nỗi gì vương vương

Kinh đô của Đại Ngu
Mà binh đao loạn lạc
Cơ đồ ngỡ thiên thu
Sớm tiêu điều đổ nát

Vào khuya hò sông Mã
Lâng lâng gót phiêu bồng
Rời thuyền nan bán dạ
Bỏ quên người bên sông

Trưa Ninh Bình êm ả
Tuyệt Tình Cốc mê li
Chùa Am Tiên tĩnh lạ
Thái hậu dường chưa đi

Vân Long hoàng hôn phủ
Chừng lạc bước thiên thai
Ngỡ hồng hoang ma mị
Rợp trời chim trắng bay

Về phố cổ Hội An
Dưới trời đêm yên tịch
Hồn rêu phong cổ kính
Theo vết hằn thời gian

Nàng Tô Thị Lạng Sơn
Xưa về đâu chẳng biết
Mạc thành ôi! Điêu hoang
Khép vạn lời tống biệt

Kỳ bí Ma Thiên Lãnh
Hùng vĩ núi Bà Đen
Núi trập trùng dốc dựng
Lũng ma mị hoang thiêng

Từ đỉnh cao chinh phục
Uống cả trời Tây Ninh
Tạt ngang trông Tòa Thánh
Đồi Thơ lòng yên thinh

Đồ Bàn xiêu tháp cổ
Niềm vong quốc chia san
Vương triều trơ phế tích
Hằn gió bụi điêu hoang

Thủy Nguyên xanh ngan ngát

Tày non nước Hạ Long
Nỡ đính sầu lên mắt
Gái Tràng Kênh xuân nồng

Bạch Đằng Giang sóng vỗ
Dội vào hồn hoang vu
Hang Vua đành lỗi hẹn
Di hờn đến thiên thu

Xuân cao nguyên huyễn dụ
Chóe rượu mời lâng lâng
Cần cong môi sơn nữ
Chiêng cồng đâu ngân ngân

Thu Hà Giang quyến rũ
Để cánh cò phân vân
Hồng trời tam giác mạch
Ruộng bậc thang óng vàng

Hạ Ba Vì Tam Đảo
Mát dịu bước phong trần
Mây gió chừng lưu luyến
Người em gái thanh tân

Đông bãi bờ mũi Né
Đời ấm bước thiên tiên
Dấu chân nào trên cát
Như ước thầm trao duyên

Bến Ninh Kiều thơ mộng
Ngã ba sông hiền hòa
Tóc dài trong gió lộng
Đêm mượt mà dân ca

Xuôi sông Tiền sông Hậu
Nghe bìm bịp kêu chiều
Nhìn lục bình trôi nổi
Thấy bóng mình liêu xiêu

Về Tràm Chim Đồng Tháp
Sếu đỏ đầu lả lơi
Cùng vạn chim chao lượn
Hồn ngây ngất chơi vơi

Cà Mau bình minh lên
Chim bay vào mộng mị
Đêm Gành Hào rên rỉ
Rừng đước dường lênh đênh

Về Bạc Liêu thương nhớ
Nghe Dạ cổ hoài lang
Lòng nào như mắc nợ
Dòng sầu trôi miên man

Gò Đen Đệ Nhất Tửu
Cùng hảo hớn vui say
Phớt đời nơi xó chợ
Hồn ngây ngất lên mây

Nha Trang chiều nắng đổ
Núi trập trùng khói mây
Biển Dốc Lết cuốc bộ
Muối chói chang vạt ngày

Vịnh Vân Phong trầm mặc
Đảo Đầm Môn hoang sơ
Xuân Đừng vai thiếu nữ
Hồn bềnh bồng cõi thơ

Vũng Tàu như xuân nữ
Lồng lộng sắc xanh tơ
Ngày Nghinh Phong gió đợi
Đêm Vọng Nguyệt trăng chờ

Nọ núi Lớn núi Nhỏ
Chúa phật hòa trong ta
Kia Thùy Vân Tầm Dương
Ngắm vạn chiều chưa thỏa

Hơn nửa đời lãng bạt
Rong chơi khắp ba miền
Vỡ mộng thú điền viên
Rời cố hương Quảng Ngãi

Bám Sài thành hoa lệ
Thả neo kiếp phiêu bồng
Dòng đời nghiêng bóng xế
Ngậm ngùi bấy thu đông

Nhiều đêm xuân nhớ mẹ
Trường canh rỏ lệ mờ
Mộng hồi hương chửa chín
Nỗi niềm gửi trang thơ

Lãng khách nào bơ vơ
Giữa phồn hoa đô hội
Sầu ơi! Đến bao giờ
Hề! Lá rơi về cội.

LƯU LÃNG KHÁCH

 

2 thoughts on “LÃNG KHÁCH CA – THƠ – TÁC GIẢ LƯU LÃNG KHÁCH

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *