Kìa thu đã nhẹ phớt môi hồng
Thạch thảo sau vườn vẫn ngóng trông
Gió ghẹo mây vờn lơ lửng nắng
Chim nghiêng cánh lượn nhẩn nha đồng
Ngồi thơ thẩn gợi hờn con nước
Đếm mộng mơ thầm dỗi bến sông
Buổi ấy chia tay người đã hẹn
Mà không trở lại ướp hương nồng.
Khánh Trang
( Hồn Nhiên)