Cúi xuống
nghe đất trở mình
Thì thầm hạt bụi tự tình với nhau
Nhón
bàn chân khẽ chạm đau
Nhẹ thôi
kẻo vấp cuống nhau mẹ vùi
Cúi xuống gỡ nỗi ngậm ngùi
Hạt sương
trên cỏ nảy chồi đất thiêng
Trăng khuya
thức gọi niềm riêng
Trăm năm hắt
chiếc bóng nghiêng rướn mình
Cúi xuống
nhận diện chông chênh
Bản lai diện mục
lập trình tuổi tên
Bao dung hơi thở mẹ hiền
Vườn khuya một đoá
hoa hiền thoảng hương…
Võ Miên Trường…