VỖ VỀ TÔI QUA NHỮNG MÙA ĐÔNG

TÁC GIẢ PHẠM TRI

ngày xưa tôi là con dế nhỏ
nửa đêm thức dậy đón giọt sương
hương em bay kín mùi lá cỏ
con dế nhớ em con dế buồn
kiếp trước tôi là con bướm đêm
sống trong bóng tối để đi tìm
một chút nồng nàn em bỏ lại
bướm biết làm gì ngoài nhớ em

thuở ấy tôi làm con sâu đo
trên nhánh ngày khô một giấc mơ
những bước thời gian sao vô lượng
quanh đời bé mọn chẳng bến bờ

con dế nằm im vùi trong cỏ
nhớ em nó gáy tiếng vô hồn
đêm trắng sương run ngùi hơi thở
chút bợn lòng tươm như máu tuôn

để rồi sớm mai đôi cánh rụng
con bướm già đi chết giữa ngày
dẫu còn tiếc thương khi hóa kiếp
hồn vẫn theo em để tỉnh say

con sâu bước đi và khấn nguyện
bóng ngã tình buông rớt vào đâu
trái tim run rẩy đêm hấp hối
nuốt hạt tình em khóc nghẹn ngào

anh chẳng bao giờ mong thành dế
chẳng bao giờ muốn là bướm sâu
và nếu được ước anh có thể
xin em một nơi để tựa đầu

buồn xưa buồn nay buồn chết được
của gã đàn ông mơ làm chồng
đành xót xa đời tan trong khói
vỗ về tôi qua những mùa đông


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *