
1 . đ ó m t à n
đốt thêm một điếu thuốc
đốt thêm một điếu thuốc
cuối một ngày đi hoang
mùi khói nghe quen thuộc
hương em giữa đóm tàn
trong một nỗi tình cờ
giết ta không báo trước
ôi cuộc tình độc dược
tím lạnh những giấc mơ
ngày hớp từng ngụm nắng
rót đầy chiếc ly không
biết bao giờ vốc cạn
mười ngón tay khô còng
bên kia trời không nắng
bên này biển mưa người
hất rơi khuy áo ấm
buồn bay ngập cứng môi
nhăn nheo từng hạt bụi
cúi xuống nhìn thịt da
mưa dạt về mấy ngã
đau từ lúc bỏ nhà
ta quay về chờ đợi
mắt xưa đã nhạt mầu
cuộc tình nằm hấp hối
thập giá gầy xanh xao
mùi khói nghe quen thuộc
hương em giữa đóm tàn
trong một nỗi tình cờ
giết ta không báo trước
ôi cuộc tình độc dược
tím lạnh những giấc mơ
ngày hớp từng ngụm nắng
rót đầy chiếc ly không
biết bao giờ vốc cạn
mười ngón tay khô còng
bên kia trời không nắng
bên này biển mưa người
hất rơi khuy áo ấm
buồn bay ngập cứng môi
nhăn nheo từng hạt bụi
cúi xuống nhìn thịt da
mưa dạt về mấy ngã
đau từ lúc bỏ nhà
ta quay về chờ đợi
mắt xưa đã nhạt mầu
cuộc tình nằm hấp hối
thập giá gầy xanh xao
2 . m ư a r ụ n g đ ầ y
ta ngồi yên một chỗ
bóng em bay khắp trời
mai này mặt trời mọc
em về không em ơi
em bụm tay mớm mồi
ta nuốt tình dụi mỏ
em còn trong hơi thở
đến bao giờ mới thôi
em giống như hy vọng
bềnh bồng chẳng ngừng trôi
ta thì như con thuyền
chòng chành trăm ngọn sóng
bao nhiêu năm thao thức
giờ thì tóc bạc vai
đêm nương nhờ gác trọ
mưa thương rụng xuống đầy
trái tim ta be bé
theo em qua bốn mùa
gót chân em, dẫu nhẹ
vẫn in đầy trong thơ
mai này mặt trời mọc
em về không em ơi
em bụm tay mớm mồi
ta nuốt tình dụi mỏ
em còn trong hơi thở
đến bao giờ mới thôi
em giống như hy vọng
bềnh bồng chẳng ngừng trôi
ta thì như con thuyền
chòng chành trăm ngọn sóng
bao nhiêu năm thao thức
giờ thì tóc bạc vai
đêm nương nhờ gác trọ
mưa thương rụng xuống đầy
trái tim ta be bé
theo em qua bốn mùa
gót chân em, dẫu nhẹ
vẫn in đầy trong thơ
3 . n g ậ m n g ù i
mây cứ bay đầy trời
xin đừng theo ta nữa
sầu lại không chỗ dựa
đành ngã vào tim côi
trái tim ta đau nhói
với vết thù trên môi
máu tình ta chảy xuống
đất nở hoa ngậm ngùi
sầu lại không chỗ dựa
đành ngã vào tim côi
trái tim ta đau nhói
với vết thù trên môi
máu tình ta chảy xuống
đất nở hoa ngậm ngùi
mai này chờ gió đến
khi sông suối lặng im
ta thành con sói biển
nằm ngủ trong tim em
nửa dòng sông nắng muộn
trào lên đỉnh bình yên
đưa tay che tiếng dội
mà tràn xuống muộn phiền
nên chiều thoi thóp thở
mùa nhìn ta rồi chào
từ lúc nào ngây dại
ban ngày cũng chiêm bao
nếu mùa xuân đang tựu
thì sao thu lại về
trái tim em đã khép
buồn vẫn suốt cơn mê