
Người đi khuất, nắng vàng vương kẽ lá,
Bóng một thời in nhạt vách tường xưa.
Áo lụa trắng khẽ run trong gió sớm,
Giọt thầm rơi ướt lối nhỏ ngày mưa.
Em đứng đợi giữa heo may lặng gió,
Mảnh hồn xưa rạn vỡ tựa trăng ngà.
Kỷ niệm cũ như hoa tàn úa lá,
Chỉ còn hương lẩn khuất thoảng bay xa.
Chiều nghiêng bóng ngập ngừng trên song cửa,
Tiếng thở dài theo nhịp bánh xe trôi.
Em nép lại bên tường vàng hiu hắt,
Giữ nỗi sầu cho mắt chẳng lên lời.
Ai có hiểu phận lòng như hạt bụi,
Gửi tình si mà lạc mất bàn tay.
Nắng vẫn rắc vàng rơi trên vách cũ,
Riêng hồn em còn đọng lại hao gầy..!
Tg: Đặng Văn Thuận.