BẾP XƯA – THƠ XUÂN LÊ

Bếp xưa lặng dấu tàn tro
Phủ dày bồ hóng cam go phận người
Nơi khôn lớn quãng đời tôi
Nơi còm cõi dáng mẹ đời nắng mưa
Nơi lưu dấu những thiếu thừa
Nơi hong khô áo cha mùa sang đông
Mòn vai gánh nặng lưng còng
Giữ cho êm ấm ngoài trong nếp nhà
Chắt chiu tháng lại năm qua
Ruộng trưa đồng sớm nẻo xa đường gần
Kể từ Hạc khuất sông Ngân
Bếp xưa vắng lạnh tần ngần dáng con
Đêm tàn heo hút đầu non
Bần thần con hướng mắt mòn nẻo xa
Lần thâu thổn thức canh gà
Giật mình ngỡ dáng mẹ cha tỏ mờ
Chập chờn đêm mộng tỉnh mơ
Bặt hơi tăm cá dật dờ bóng chim
Gian nhà trống vách lặng im
Giường xưa chiếu cũ nặng niềm xót đau
Sương gầy buông nhuộm trắng phau
Lay lay gió phất hàng cau thẫn thờ
Giàn trầu khô lá dây trơ
Giếng tàn rêu phủ bục tưa sợi gàu
Bùi ngùi hiên lặng đêm thâu
Thềm khua xào xạc tiếng sầu ai rơi
Bếp xưa lần dấu mẹ ngồi
Dáng cha hút nẻo mù khơi mịt mờ..!
Xuân Lê
ảnh sưu tầm 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *