Vân vê tà áo ngại ngùng
Gót son líu ríu ngập ngừng muốn qua
Muốn qua mà lại sợ qua
Được rồi e nỗi người ta phụ mình
Em bé bỏng, em đồng trinh
Yêu Người, nỡ quá chung tình Người ơi.
Cũng đành tùy phận duyên thôi.
Em “qua” – Người nỡ phụ… ôi cũng đành!
Trần Hóa-2025
Thương quá người ơi!