Tác giả: PHẠM TRI
ta giờ một mình đi hoang
môi nghe cay sè khói thuốc
ngày dẫm lên những phai tàn
đêm cắn nát trời mơ ước
ngửa mặt nhìn đêm lao đao
mơ về lại thời tiền sử
cho cơn hồng thủy ngập đầu
rát đau linh hồn dã thú
mây bay trong ta rất thấp
trời ở bên ta đã chiều
khi em hồn nhiên chải tóc
ta nhặt nỗi buồn quạnh hiu
mưa rơi cho đầy đáy tách
buồn đổ tràn lụt bóng trăng
tình yêu như ly rượu phạt
ngục tù đời ta lạnh tanh
lặng im nghe lời mưa nói
ướt sũng cả một trời sầu
vết thương xưa còn rịn máu
có chắc rằng em không đau
đêm về xót tay trần lạnh
vuốt mặt tìm người trăm năm
vì uống nhầm ly nước mắt
vị mặn thấm hết đường trần
lót thơ cuối trời lưng nguyệt
lúc đêm em đã quên tôi
ôi cuộc tình nào đã chết
chẳng còn biết chỗ luân hồi
nỗi nhớ giờ thành mưa nắng
thu tàn thoát xác bay lên
vẫn ta ngoan hiền như đất
bởi em bùa chú con tim
thành phố trống như đồng cỏ
cười trời mưa khóc một mình
ta về lang thang cùng gió
lảm nhảm gọi một cái tên
bao giờ em mới chịu hiểu
giọt mưa cũng có linh hồn
bên nhau cho dù rất ngắn
cũng gọi nhau là tình nhân