NẮNG HUẾ

Tác giả: HOÀNG NGUYÊN

Nắng chi nắng dữ rứa hè,
Mới ra khỏi ngọ đã nghe nồng nàn.
Nón nghiêng che nửa dung nhan,
Nghiêng thêm chút nữa… o tràn qua tôi.
O đi, nắng cũng bồi hồi,
Gió lay tà áo, môi cười đong đưa.
O ơi, khuy áo cài chưa,
Bỏ ra chút chút… cho vừa ngẩn ngơ.
Phượng hồng cháy đỏ đường mơ,
Tóc em rối nắng, hương lờ lững bay.
Huế nghiêng trong gió Nồm say,
Nắng hong áo mỏng, nắng ngây dáng mềm.
Trời ơi, nắng cũng lèm nhèm,
Biết trêu, biết ghẹo, biết thèm má ai.
Ước chi… nắng Hạ đừng phai,
Cho ai nghiêng nón… cho ai trộm nhìn.
Cho hồng đôi má xinh xinh,
Nụ cười e ấp… để tim la đà.
Trường Tiền mấy nhịp o qua,
Là bao nhiêu nhịp tim ta rối bời…
Chuông Thiên Mụ nhẹ rơi rồi,
Em ơi, bước khẽ… kẻo rơi nụ tình.
Văn Lâu nắng vẫn chùng chình,
Đợi ai ghé lại… cho mình sánh đôi.
Hồ Tịnh Tâm chúng mình ngồi,
Sen đang hé nhụy… bồi hồi nhớ em.
Trăng lên Cồn Hến sông Hương,
Câu hò duyên nợ còn vương đến giờ.
Mưa chi cho lũ tràn bờ,
Cho ta nhớ Huế… ngẩn ngơ thương mình.
———-
11.10.2925
Tác giả: Hoàng Nguyên.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *