Vài dòng về tác giả

THU VẤN là một trong những cây bút trẻ rất có tiềm năng hiện nay, tên thật là Huỳnh Chí Thủ. bạn ấy sinh năm 2000, là một trong những người điều hành CỔ THI ĐÌNH – VĂN MẶC ĐÌNH, và gần đây có tham gia vào một số hoạt động của TT UNESCO NGHIÊN CỨU VĂN CHƯƠNG VIỆT NAM. Tập thơ đầu tay “ Yêu bốn mùa – Xuân Hạ đến Thu Đông” xuất bản cách đây vài năm đã được bạn đọc yêu thích đón nhận. “ Em – Anh và Chữ” là tản văn mới nhất của Thu Vấn. Mời bạn đọc cùng làm quen với tác giả trẻ đến từ vùng đất tận cùng của tổ quốc – Cà Mau ( BBT)
Anh ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, với ánh đèn bàn đổ xuống trang giấy trắng tinh, cứ như một dòng sông vàng đang rỉ chảy. Ngoài cửa sổ, trời đêm lấp lánh ánh sao, trăng sáng hữu tình. Trên bàn, tờ giấy trắng mở ra như một tấm thân trinh bạch.
Anh đặt bút. Chữ đầu tiên hiện lên, nét mực run như tiếng thở của một người lần đầu chạm vào yêu thương tối thượng. Nó không chỉ là ký hiệu, mà là nhịp đập yêu đương. Anh nhìn nó thật lâu, rồi viết thêm một chữ nữa, như cái chạm nhẹ vào da thịt.
“Em”.
Cả căn phòng bỗng đổi sắc. Anh thấy đôi môi ai đó thoáng cười, mái tóc nghiêng về phía anh, hơi thở như thoảng qua cổ tay ấm áp. Mỗi lần viết là một lần anh khẽ run, ngòi bút ấy như chạm vào nơi sâu kín nhất của chính mình, nó cũng đang tuôn trào nét mực.
Anh không còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Đâu là chữ, đâu là mình. Những con chữ đang sống trong ái tình. Chúng rỉ rên, cựa quậy, cong mình trên trang giấy. Anh viết nhanh hơn, rồi chậm lại, rồi dừng. Từng hơi thở giao hòa với nhịp tim như khi người ta đang yêu tha thiết.
Anh xem thi sĩ là con người dị biệt, một kẻ giao hoan cùng với ngôn từ. Nhưng thật sự thì mấy ai có thể biết, phải hiến cả linh hồn cho con chữ, văn chương. Để nó nuốt lấy mình trong xúc cảm lên hương, để nó rút cạn mà vẫn một mực hằng mong tiếp tục.
Anh nhớ ngày đầu tiên gặp “nàng” – một nữ thần đến đời anh đúng lúc.
Khi ấy anh vừa mới tuổi đôi mươi, anh đọc những vần thơ và vô ý nhoẻn miệng cười. Đôi khi là những cái rùng mình như có ai chạm nhẹ vào sau gáy. Anh đặt hết cảm xúc của mình và thử viết những câu từ đầu tiên trên giấy, bỗng nhiên khi đọc lại, anh thấy khoái lạc vô biên. Không phải khoái lạc về thể xác, mà là khoái lạc nguyên thủy, như khi con người biết nói tiếng đầu tiên.
Từ đó, anh bắt đầu thèm thuồng nét mực. Mỗi đêm, anh viết đến khi mình kiệt sức. Những câu chữ anh viết ra không chỉ là thơ – chúng là tiếng rên, tiếng nấc, là cơ thể ngôn ngữ mà anh vẫn tôn thờ.
Anh không cần ai, chỉ cần chữ nghĩa.
Có người yêu anh, cô ấy trêu đùa, nói mỉa:
– Anh yêu chữ hơn cả yêu người.
Anh chỉ cười:
– Bởi chữ không rời bỏ anh, chỉ có anh rời bỏ chữ.
Nhưng đó chỉ là lời dối lòng, anh biết chứ! Bởi chữ cũng có lúc im lặng, lạnh lùng, quay mặt đi.
Có những ngày anh viết mãi mà không ra nổi điều gì. Giống như một người tình từ chối mọi ái ân, khiến hồn anh điên dại.
Đêm nay, chữ đã quay về trở lại.
Anh cảm nhận rõ từng nét bút, từng dòng mực tuôn ra cũng như từng làn da, tấc thịt mặn mà. Anh viết “em” – rồi “anh” – rồi “thơ” – rồi “giấy”. Chỉ bốn từ ấy thôi mà ngực anh thắt lại, xúc cảm ùa về.
Rồi anh để câu thơ chảy ra như một cơn mê:
“Em quyện vào anh như mực hòa vào chữ,
Anh ôm em như giấy hứng giọt thơ…”
Anh viết không ngừng trong từng nhịp thở. Những con chữ đan vào nhau, cọ xát, xoắn quện, và nở bung như đóa hoa giữa khoảnh khắc cao trào. Anh nghẹn ngào, anh không còn là kẻ đi tìm con chữ, anh là kẻ bị con chữ u mê. Chữ viết anh. Chữ kéo anh xuống, giữ chặt lấy anh, bắt anh thở gấp trong vần điệu nhịp nhàng của nó.
Trên trang giấy, một giọt mồ hôi đã nhỏ. Giấy ướt, cong, nét mực loang ra. Anh thấy trong đó chính là hình bóng của cô ta. Không rõ mặt, chỉ có mái tóc dài tràn xuống, mùi da thịt thơm, phảng phất lên từng dòng chữ. Anh gọi nàng là “Thơ”. Thì thầm tình tứ:
“Thơ ơi, hãy ở lại cùng anh nhé, chớ đi đâu!”
Nhưng “Thơ” có bao giờ ở lại lâu? Nàng chỉ đến trong những đêm như thế này, khi anh sẵn sàng hiến mình cho cơn mê của chữ. Khi bình minh đến, nàng tan đi, và mang theo mọi thứ. Chỉ để lại tờ giấy đầy vết mực và anh. Kẻ trần trụi giữa tàn canh vừa chạm đến một niềm vui không ai hiểu được.
Có lần, anh tự mình cá cược. Anh sẽ dừng, không viết, không đọc, không nghĩ về Thơ. Nhưng cơ thể anh bắt đầu thèm như tên nghiện, chơ vơ. Ngón tay anh tự gõ nhịp lên bàn, miệng lầm bầm những chữ chưa thành ý tứ. Mỗi từ bị dồn nén trong đầu như cơn bão dữ, và anh biết rằng, nếu không viết, anh sẽ phát điên.
Rồi một đêm, anh mở mắt, bật dậy liền.
Cả căn phòng sáng bừng lên khi chữ “Yêu” – anh viết.
Một chữ thôi mà khiến anh giải tỏa được cơn điên tiết. Mọi thứ xung quanh bỗng như có linh hồn. Những chữ khác kéo đến, ôm lấy “Yêu”, quấn lấy nó dập dồn, và cả trang giấy là một cuộc hoan ca. Anh cười, ứa ra từng dòng nước mắt.
Một ngày nọ, cô gái từng yêu anh lại về trước mặt.
Cô tìm thấy anh giữa mớ giấy lộn xộn, mái tóc rối bời. Đôi mắt sáng lên như người vừa ra khỏi giấc mơ dài.
– Anh vẫn viết à?
– Ừ. Anh vẫn viết.
– Viết cho ai? – Giọng cô nàng tha thiết.
– Anh viết cho em. Và cho chữ của đời anh.
Cô lặng im, rồi cất giọng mỏng manh:
– Em đã từng ghen rất nhiều với chữ. Nhưng giờ thì không còn nữa. Vì em hiểu, anh cần nó để sống, đúng không?
Anh mỉm cười, vui sướng trong lòng.
Cô ngồi xuống, nhặt một trang thơ anh vừa viết. Cô không nói gì thêm, chỉ khẽ đặt bàn tay lên rồi nhẹ miết. Một dòng mực lạ kỳ như xuyên thấm da cô.
Cô rút tay lại, nhìn dấu tím mờ trên ngón tay khô…
Rồi khẽ nói:
– Chữ đã chạm em rồi, giống như anh từng chạm.
Anh lặng im, không đáp.
Anh biết, trong khoảnh khắc ấy, tình yêu đã hòa làm một với ngôn từ. Cô cũng biết rằng trong cõi thực hư, thì “nàng Thơ” của anh cũng chính là cô trong đó.
Nhưng có một điều mà tự lòng anh luôn biết rõ:
“Anh đã yêu – bằng chữ và bằng cả chính anh”.
— Thu Vấn












